Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 137

Ba chúng tôi đều không đối mặt với bàn sắt đổ gục ra khỏi phòng như Lưu bán tiên nói, vì vậy chúng tôi đều không nhìn thấy, thi thể trên bàn sắt chính giữa đó vào sau khi chúng tôi xoay người thì từ từ ngồi dậy.

“Thập ác không thể dung thứ, thiếu một cũng không thể…”

Ra khỏi phòng, cô gái không hề dừng lại, dẫn chúng tôi đến cửa sau một căn phòng, cô ta mở cửa sổ, quen thuộc nhảy vào trong.

“Căn phòng này dùng để làm gì?” Không hiểu sao lại theo cô gái vào trong phòng, trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ đơn sơ bày hai chiếc máy tính.

Cô gái như biển báo chỉ đường lặng lẽ đứng cạnh máy tính, một tay chỉ vào màn hình.

“Muốn tôi mở nó sao?” Cắm nguồn điện, mở máy.

Máy tính đời cũ khởi động rất chậm, cả một phút còn dừng trên màn hình mở máy.

Ánh sáng xanh phản chiếu trong phòng, khuôn mặt mấy người đều có chút đáng sợ.

“Chú ơi, bên ngoài hình như có người tới.” Y Y đứng ở cửa, vừa chuẩn bị thò đầu ra ngoài thì bị tôi kéo trở lại.

“Cháu đi tìm đồ che màn hình lại, đừng để lộ ra ánh sáng.” Tách Y Y đi, tôi đứng sau cửa, thò điện thoại từ trong khe hở cửa sổ ra, hình ảnh trên hành lang xuất hiện trong phòng livestream cực kỳ kinh khủng.

“Bên trái không có ai, bên phải…”

Vừa quay sang phải, tôi cả kinh trong lòng, xém chút không cầm vững điện thoại.

Người phụ nữ tứ chi bắt lấy mặt đất trong màn hình livestream đang bò đi trong hành lang bên phải, cô ta tóc tai rũ rượi, như một con dã thú đói khát.

Xua tay với Y Y và cô gái, để hai người họ nhanh chóng nấp đi, tôi cất điện thoại, tiện tay cầm một miếng vài che màn hình máy tính lại, ngồi xổm sau cửa nín thở tập trung.

“Sao Trương Dung lại chạy vào? Vương Xuân Phú đâu?” Tôi vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ nhớ lại, trên người Trương Dung dường như có không ít vết máu.

“Bà điên này.” Cách cánh cửa, tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài ngày càng gần, cô ta dường như đều dừng lại một lúc trước mỗi cánh cửa.

“Sắp tới rồi.” Tôi cầm điện thoại lên, điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, nép vào góc khuất giữa tường và cánh cửa, nhắm camera vào cửa sổ.

Không bao lâu sau, một khuôn mặt điên loạn từ phía dưới cửa sổ thò lên, dán vào cửa sổ nhìn vào trong.

Gió đêm khe khẽ, cửa sổ hơi đập vào trong, tôi thầm kêu không hay, đổ môi hôi hột.

Vừa rồi chỉ chú ý che màn hình máy tính, lại quên đóng cửa sổ, nếu mặt Trương Dung lại thò vào thêm nửa lòng bàn tay nữa, thì có thể nhìn thấy tôi nấp phía sau cửa.

Mỗi giây đều dài như cả năm, khi tiếng bước chân lại vang lên, khuôn mặt xấu xí biến mất khỏi màn hình điện thoại, tôi mới thở phào một hơi.

“Đi rồi?” Đứng dậy, khẽ vươn điện thoại ra ngoài cửa sổ, hai bên hành lang chỉ còn lại đen tối.

“Không cần nấp nữa, tạm thời an toàn.” Nhanh chóng đi tới cạnh máy tính, lướt nhìn từng tập văn kiện trên bàn: “Cô gái này rốt cuộc muốn để tôi đọc gì? Gì?”

Đôi mắt bất giác khóa chặt một văn kiện – bảng nhiệm vụ hỏa táng ngày 25.

“Không phải hôm qua chính là ngày 25 sao?” Mở văn kiện, trình bày đơn giản rõ ràng, hàng đầu tiên là tên, hàng thứ hai là tuổi, phía sau còn có thời gian hỏa thiêu, thời gian lưu giữ, ghi chú đặc biệt, vân vân.

“Chú ơi, biểu này có ý gì? Tên mấy người trên đó không phải đều là người cùng ngồi xe với chúng ta vừa rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK