Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 172

“Tôi đưa cậu xuống núi đã. Trong nước bọt của sói hoang có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, vết thương sẽ bị nhiễm trùng” – Triệu Bân lo lắng nói.

Tôi duỗi hai tay ra trước mặt, ngón tay còn có thể cử động được, vẫn còn cảm giác: “Bình tĩnh đã, đi cuối đội ngũ là Lão Ngụy, sói hoang có thể im hơi lặng tiếng tiếp cận tôi, vậy thì anh ta có lẽ đã lành ít dữ nhiều.”

Động vật rất tàn bạo, nếu chúng muốn muốn làm cho một người biến mất không một tiếng động, thì chỉ dùng một cách, đó là cắn đứt yết hầu của người đó trong nháy mắt.

“Lão Ngụy!” – Triệu Bân hét vào trong màn sương, nhưng chỉ có tiếng của anh ta vọng lại.

Chúng ta trở về theo đường cũ, có thể chúng ta sẽ phát hiện vết máu hoặc thi thể của Lão Ngụy trên đường đi.

“Nhưng vẫn mong là cậu ấy không xảy ra chuyện gì”.

Tôi lắc đầu, cười khẩy: “Nếu chúng ta không tìm thấy thi thể hoặc vết máu của Lão Ngụy, có thể sẽ là tình huống xấu nhất.”

Triệu Bân khó hiểu, bấu chặt súng hỏi: “Ý của cậu là?”

“Có thể im hơi lặng tiếng làm cho một người đang sống sờ sờ biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết gì. Anh nghĩ rằng chỉ có mấy con sói mà làm được chuyện này ư?”

Triệu Bân vẫn nhìn tôi khó hiểu: “Chẳng lẽ lão Ngụy đã mắc bẫy của Lộc Huấn?”

Tôi không trực tiếp trả lời mà đứng dậy nhìn về hướng Nghĩa trang Tùng Lâm: “Không biết anh đã nghe câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Trong rừng thì có sói ấn vai, trong núi thì có quỷ giấu người. Thực ra, ngay từ khoảnh khắc chúng ta bước chân vào ngọn núi này, thì chúng ta đã rơi vào bẫy của Lộc Huấn.”

Tìm dọc đường đi, trong phạm vi 100 mét không hề có vết máu, manh mối duy nhất là tấm bản đồ đơn sơ tồi tàn rơi trên mặt đất.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chúng ta không thể tiếp tục tìm nữa, nếu tìm lần nữa nói không chừng ngay cả chúng ta cũng bị vây ở đây, quay về tụ họp với Thiết Tâm Lan trước. Người đông thế mạnh, cho dù có quỷ thật thì chúng cũng không dám lại gần.”

Sau khi xác định phương hướng và mò mẫm thêm một tiếng đồng hồ trong sương mù, tôi và Triệu Bân mới tìm thấy Rãnh Lang Đầu.

Xung quanh tứ phía đều bị núi bao vây nên dù giữa trưa cũng khó lấy được ánh sáng mặt trời.

Những cái cây có hình thù quái dị, cao thấp đủ cả.

Những tảng đá dày đặc như những chiếc răng sói đang đan xen nhau.

Nếu từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ khe núi trông giống như cái miệng của một con sói đang há ra, và cái tên Rãnh Lang Đầu cũng từ đó mà ra.

“Tín hiệu đã được phục hồi chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng Đội trưởng Thiết đã nói trước rằng họ đang ở giữa Rãnh Lang Đầu, nơi có một ngôi nhà nhỏ do người đi rừng dựng lên.”

Sau cuộc trao đổi ngắn với Triệu Bân, hai chúng tôi đã tiến vào vùng đất rừng thiêng nước độc này.

Những tảng đá lạ che khuất tầm nhìn, lại thêm sương mù dày đặc, ở nơi này có thể dễ bị thất lạc đồng đội khi vào khúc cua.

“Chờ chút, đừng vội đi vào.” – Đi được mấy chục mét, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ra hiệu Triệu Bân dừng lại.

“Anh phát hiện được gì à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK