CHƯƠNG 158
“Xử lý cho tôi trước.” Người phụ nữ tức giận thở hổn hển, hàm răng trắng ngà nghiến lại vang lên ken két.
Tôi giang tay ra với quản lý: “Ai nặng ai nhẹ, xử lý trước cho ai, tốt nhất là các người suy nghĩ cho kỹ càng.”
Mặt quản lý nhăn lại thành trái mướp đắng: “Hai người chờ tôi một lát, để tôi đi gọi điện thoại.”
Ba mươi giây sau, quản lý cúp điện thoại, cung kính đi đến trước mặt tôi: “Anh Cao, mời anh đi xuống tầng hầm cùng với chúng tôi, nghiệp vụ của anh là được ưu tiên hàng đầu.”
Tôi đứng dậy vỗ vỗ vào chiếc áo rẻ tiền của mình, tôi nhìn Giang Phi với toàn thân hoàn hiệu đang ngây ra như phỗng ngồi ở trên ghế salon, dường như là cô ta còn chưa hiểu rõ ý của quản lý.
“Anh Cao, mời anh đi qua bên đây.”
“Đứng lại đó!” Giang Phi thẹn quá hóa giận, cả nửa ngày mới nói ra một câu: “Tôi muốn gọi điện thoại cho giám đốc của các người, dựa vào cái gì mà lại làm cho anh ta trước, nhà họ Giang của tôi gửi tiền tiết kiệm mấy chục tỷ ở ngân hàng của các người, chẳng lẽ còn kém hơn một tên nghèo hèn mặc quần áo lề đường?”
“Cô Giang, xin cô chú ý đến hành vi và cách nói chuyện của mình, nghề nghiệp chính của quý khách đây là…”
Quản lý chưa nói xong thì đã bị Giang Phi ngắt lời: “Ngậm miệng lại! Ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện, gọi lãnh đạo của các người ra đây, ngày hôm nay tôi phải hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là dự án với bất động sản Giang Cẩm quan trọng, hay là việc vặt của cái tên dế nhũi này quan trọng hơn.”
Tôi không phủ nhận nét đẹp của Giang Phi, cho dù là trong loại tình huống này mà cô ta vẫn còn có thể duy trì được một vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng mà cái này cũng không đại biểu tôi thưởng thức cô ta. Ngược lại, đối với loại phụ nữ cố tình gây sự như thế này, bình thường tôi sẽ dành cho người đó một câu đánh giá sáu chữ: “Ngực to mà không có não.”
“Anh nói cái gì!” Giang Phi tức giận đến nỗi ngứa hết cả răng, nếu như không phải ở đây có nhiều người nhìn như thế, chắc có lẽ là cô ta đã đánh cho tôi một bàn tay rồi.
Không muốn phải đôi co quá nhiều với cô ta, tôi đi vào trong tầng hầm với nhân viên, cách một tấm sắt thật dày mà còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Giang Phi ở bên ngoài: “Với tính tình này của cô ta, sau này mà ai cưới cô ta thì chắc chắn xui xẻo.”
Quẹt cái thẻ đen, nhấn mật mã vào, tôi lấy ra một cái túi màu đen nặng trĩu từ trong két sắt.
Vật phẩm đổi lần này gồm có một hũ rượu Đồng Tiên thật to, cho nên động tác của tôi vô cùng cẩn thận.
“Anh Cao, chuyện lần này là do chúng tôi đã không xử lý tốt, mong anh tha thứ.” Thái độ của nhân viên làm việc không tệ.
“Gặp phải người phụ nữ chanh chua đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan tới các người.” Tôi cầm cái túi màu đen, bây giờ chỉ muốn yên ổn trở về đường Thinh Đường, đừng phát sinh ra chuyện gì nữa.
Tôi đi ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm, Giang Phi vẫn còn đang cãi nhau với quản lý, giọng nói của cô ta rất lớn, ngay cả lối đi dành cho khách vip cũng đã chật ních người vây xem.
“Nhường đường, xin nhường đường.” Tôi vội vàng rời đi, nhưng mà hình như là Giang Phi lại muốn đối nghịch với tôi, không buông tha cho tôi.
“Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa xử lý xong đâu.” Cô ta giẫm trên chiếc giày cao gót, bỏ rơi quản lý đang đuổi theo, ngón tay ngọc ngà nắm lấy cánh tay của tôi: “Không cho phép anh đi!”
“Nói chuyện ngang ngược nha! Tôi muốn đi mà còn phải hỏi ý kiến của cô nữa hả? Ngân hàng này là do nhà họ Giang của các người mở ra à?” Tôi không thèm để ý đến Giang Phi hung hăng càn quấy, dùng sức hất tay của cô ta ra, cứng rắn xông ra bên ngoài.
Có thể là không nghĩ tới mình bị đối xử thô lỗ như thế, hai tay của Giang Phi rơi vào khoảng không, vốn dĩ cô ta mang giày cao gót không dễ đứng vững, bất ngờ ngã lên trên người tôi.
“Đoàng.”
Trong đầu chỉ cảm nhận được có hai vật mềm mại đang dán ở sau lưng, sau đó, một nguồn lực vô cùng lớn đẩy tôi lão đảo bước chân, thiếu chút nữa là đã ném mất cái túi màu đen ở trong tay.