Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 197

Tôi và cô ta bốn mắt nhìn nhau, chỉ cách nhau một lớp cửa sổ mỏng manh.

Nhưng mà bên trong và bên ngoài cửa sổ là hai thế giới khác nhau.

Tôi nhìn thấy rất rõ lúc cô ta xẹt qua trước mắt tôi, bàn tay ấy vươn về phía ngọn lửa trong lòng bàn tay tôi, chỉ tiếc là lần này cô ta không chạm được ấm áp, mà là chạm phải pha lê lạnh lẽo.

Gương mặt đó cũng đã nở một nụ cười cuối đời, cô ta nhìn tôi, dường như là rất lâu, lại dường như chỉ có một nháy mắt, khóe miệng nhếch lên mở ra sau đó khép lại, lại nói ra câu nói cuối cùng trong sinh mệnh của cô ta: “Trời tối đừng nhắm mắt.”

Điếu thuốc lá được nhóm lửa rơi ở không trung, mỗi một cơ bắp trên mặt của tôi đều đang run rẩy: “Tưởng Thi Hàm!”

Cả tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng kêu khàn đặc của tôi, lúc bàn tay của tôi đưa ra ngoài cửa sổ, bên tai đã truyền đến âm thanh thân thể rơi xuống đất.

“Rầm!”

Tiếng còi cảnh sát vang lên, màn đêm yên tĩnh giống như cánh cửa pha lê của bệnh viện, tan thành mảnh nhỏ.

“Nhảy lầu, nhảy lầu, có người nhảy lầu!”

“Báo cảnh sát nhanh lên, gọi 114 đi.”

“Bác sĩ đâu rồi, nhanh lên, có người nhảy lầu!”

Ở dưới lầu trong phòng bệnh loạn thành một đoàn, tay rôi đưa ra ngoài cửa sổ, hơn nửa người đều đặt ở trên khung cửa sổ.

“Tưởng Thi Hàm…”

Một bông hoa máu nở rộ trong đêm tối, trước khi nhảy xuống đất từ lầu chín, xác suất còn sống của cô ta gần như là bằng không.

“Bình tĩnh lại đi.”

“Nguy hiểm lắm đó, đừng có làm chuyện điên rồ.”

Hai bác sĩ kéo tôi ra khỏi cửa sổ, tôi không phản kháng, thân thể không có một chút sức lực.

Đây chính là một lần tôi cách gần cái chết nhất, chỉ cách một cánh cửa sổ.

Tôi đã trải qua ba lần livestream cho Underworld Show, vốn dĩ cho rằng trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể dọa tôi, nhưng mà trong nháy mắt Tưởng Thi Hàm rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy được một sự sợ hãi không thể diễn tả thành lời, đó chính là sự sợ hãi đối với cái chết.

Ngồi trên giường bệnh mà Tưởng Thi Hàm đã từng ngủ, đầu óc vốn dĩ rất trật tự của tôi lại hỗn loạn một mảnh.

Thẳng cho đến khi bị người khác lắc mạnh bả vai, tôi mới thoáng tỉnh dậy từ trong mộng, theo bản năng kêu lên câu nói lúc Tưởng Thi Hàm sắp chết đã nói với tôi: “Trời tối đừng nhắm mắt!”

“Cao Lãng, sao cậu lại ở đây vậy?” Người đến có hơi kinh ngạc, vóc dáng của anh ta rất cao, thô kệch to lớn, chính là Ngô Mãnh, đội phó cục điều tra hình sự.”

“Trời tối đừng nhắm mắt, là có ý gì?”

“Đội phó Ngô, anh đến rất đúng lúc.” Tôi vỗ đầu một cái: “Lúc nãy là do tôi đã báo cảnh sát, bệnh nhân bị ép buộc, sau đó nhảy xuống từ sân thượng.”

“Cậu nói từ từ thôi, để Tiểu Trần ghi chép.”

“Còn ghi chép cái cọng lông ấy.” Tôi nhảy lên từ trên giường, níu lấy tay áo của Ngô Mãnh: “Đội phó Ngô, anh đi lên sân thượng lấy chứng cứ với tôi đi, là Tiểu Trần có đúng không, cậu điều tra hết tất cả các camera giám sát của bệnh viện, chắc là hung thủ vẫn còn đang ở trong tòa nhà này. Đúng rồi, phải chú ý quan sát camera trong thang máy.”

Cảnh sát tên là Tiểu Trần nhìn về phía Ngô Mãnh, Ngô Mãnh nhẹ gật đầu: “Cứ làm theo lời cậu ấy nói.”

Dưới sự dẫn đường của bác sĩ, tôi và Ngô Mãnh đi đến sân thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK