CHƯƠNG 150
Hai người im lặng thật lâu, vẫn là Ngu Thành lấy lại tinh thần trước: “Nói cho tôi biết tên của anh, sau đó tôi mới có thể nói cho anh nghe những chuyện xảy ra ở tuyến xe 14 thật rõ ràng.”
Đốt một điếu thuốc, ngồi lên chỗ ngồi mà tối ngày hôm qua tôi đã ngồi: “Tôi tên là Cao Lãng, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Ngu Thành phất phất tay với Vương Uy ở ngoài cửa sổ, kêu anh ta rời đi. Sau đó, mình ngồi trên vị trí mà lệ quỷ áo đỏ đã từng ngồi.
“Vốn dĩ tuyến xe 14 cũng không phải là như thế này, chuyện này phải được nhắc tới chuyện từ hai mươi năm trước, Giang Thành tiến hành quy hoạch thành phố, xây dựng thêm vùng giải phóng mới.”
“Lúc đó, hành động này đã gây nên sự phản đối của rất nhiều người già, bởi vì Giang Thành cũng được coi như là ngàn năm cổ thành, trải qua mưa gió, đứng yên bất động. Người thế hệ trước đều nói ở phía dưới Giang Thành có trấn áp một con rồng, một khi khóa cục phong thủy, giao long lên trời, người của cả tòa thành này đều phải gặp tai họa.”
“Đáng tiếc, truyền thuyết vẫn là truyền thuyết thôi, lúc nhìn thấy lợi ích trước mắt, không có ai quan tâm hết, thêm một số công ty do bất động sản Giang Cẩm đứng đầu đã bỏ ra rất nhiều tiền để chiếm đoạt quyền xây dựng thành thị, có rất nhiều loại kiến trúc cổ đã bị dỡ bỏ, rất nhiều người già đã từng sinh sống ở Giang Thành cũng bị ép khỏi nơi cũ, chuyển vào nhà ở vùng ngoại thành.”
“Trong mắt của thương nhân, mỗi một tấc đất đều là tấc vàng, bọn họ lấp hồ, chặt ngã cây cổ thụ, xây dựng các tòa nhà cao tầng ở khắp nơi, phong thủy ngàn năm của Giang Thành lại bị phá hủy hầu như là không còn gì nữa chỉ trong khoảng mấy năm ngắn ngủi.”
“Người đang làm thì trời đang nhìn, trước kia tôi không tin những thứ này, nhưng mà chắc là anh cũng đã biết một ngày nào đó vào mười mấy năm trước, dưới nền đất của Giang Thành truyền đến một tiếng vang thật là lớn, mỗi một người Giang Thành đều có thể nghe được, nhưng mà lại không có người nào biết âm thanh đó được tạo ra bằng cách nào.”
“9 ngày tiếp theo, Giang Thành bị những cơn mưa to càng quét, các đập lớn đều có khả năng bị vỡ đê bất cứ lúc nào. Những người già đã từng nói đây là con rồng bị mắc kẹt đã xuất hiện, con rồng bị đè ép ngàn năm ở phía dưới Giang Thành muốn bay lên trời.”
“Lòng người hoang mang, nhưng mà đến ngày thứ mười, mưa to đột nhiên dừng lại, bầu trời không mây, trong sáng giống như là một tấm thủy tinh to lớn.”
“Tôi không biết tại sao mưa to lại dừng lại, nhưng mà từ đó về sau, ở Giang Thành lại càng có nhiều những quy định kỳ quái.”
“Mười mấy con ngõ nhỏ lâu đời nhất, hỗn loạn nhất ở khu lão thành không được phép di dời tùy ý, nhà tù được di chuyển từ phía Nam ngoại ô đến núi Hận phương Bắc, đường cao tốc giữa Trung Hải cùng với Giang Thành được hình thành cách đây khá lâu cũng đã bị buộc phải dừng lại, hai thành phố liền trở thành khu vực cấm địa.”
“Xe buýt tuyến 14 cũng được bắt đầu thay đổi từ khi đó, trước đó, trạm cuối cùng của nó là thôn Mật Vân, cũng chính là Mật Vân công quán như hiện tại.”
“Sau khi tuyến đường được kéo dài, mặc dù mỗi năm sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà tình hình kinh doanh của công ty được cải thiện rất nhiều.”
Ngu Thành đã cố nén những lời nói này ở trong lòng rất nhiều năm mà không nói với ai, lúc này, vừa mới bật công tắc thì lại thao thao bất tuyệt.
“Trước khi người quản lý cũ từ chức thì đã có dặn đi dặn lại, tuyến xe đêm 14 không thể dừng, cho dù là có mang bản thân mình dính lên đó, mấy ngày Nguyên Tiêu, rằm tháng bảy cũng nhất định phải chạy một chiếc xe không có người.”
“Tôi thì không biết nguyên nhân cụ thể, nếu như anh thật sự muốn làm rõ ràng, vậy thì anh đi hỏi hỏi người nhà của lãnh đạo cũ thử xem.”
“Còn ông ta đâu?”
“Nghỉ việc được ba ngày thì ông ta đã gặp tai nạn giao thông trên tuyến đường xe buýt số 14.”
Ngu Thành nói có chút mơ hồ, nhưng mà tôi rất kiên nhẫn nghe xong, trực giác nói cho tôi biết lời nói của ông ta dĩ nhiên đều là thật.