Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 196

“Được rồi, đừng có nói lung tung.”

Đi ra khỏi tầng hầm, tôi nhíu mày, thế mà đối phương lại có thể mang người đi khỏi mắt của tôi, đồng thời còn giấu mất.

“Là do tôi chủ quan, không nên xúc động, lúc đó tôi nên tìm kiếm trong phòng bệnh mới đúng…” Ngẩng đầu nhìn về phía thang máy ở bên cạnh, tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, con số đang hiển thị trên thang máy là số chín.

“Bác sĩ, lúc nãy các anh có ai sử dụng thang máy không?”

Mấy bác sĩ trực đều lắc đầu: “Tất cả bọn tôi đều chạy đến đây cùng anh, có ai mà dùng thang máy chứ, với lại tầng cao nhất là phòng bệnh đặc biệt, có rất ít người đồng ý đi đến đó.”

“Không phải là các anh, chẳng lẽ là Tưởng Thi Hàm?” Đối thủ lần này không hề bình thường, tôi gần như bị nó đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Hất tay của bác sĩ ra, tôi đi thang máy lên lầu chín cùng với bọn họ.

Cửa phòng bệnh 9114 vẫn duy trì trạng thái lúc đầu, với ánh sáng yếu ớt trên hành lang.

“Y tá trực đâu rồi, chạy đi đâu rồi?”

“Rời bỏ nhiệm vụ, cũng chẳng trách người nhà sẽ nổi điên, mau đi xem xem bệnh nhân có xảy ra chuyện gì không.”

Mấy người cùng nhau đi vào trong phòng bệnh, bọn họ đến từ những khoa khác nhau, còn có người không biết bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt là ai.

“Ôi trời đất ơi.” Vừa mới bước vào trong phòng, mấy người bác sĩ liền bị bức tranh trên đỉnh đầu dọa hét lên một tiếng.

Còn tôi thì đứng một mình ở bên cạnh giường Tưởng Thi Hàm, mắt liếc nhìn những đồ vật mà cô ta đã sử dụng.

“Vị trí gối, dép, không hề thay đổi, chăn mền được xốc lên, rõ ràng là ở trên giường không có vết tích giãy dụa, cô ta không hẳn bị ép buộc, mà là tự nguyện rời đi.”

Tôi theo thói quen lấy ra một điếu thuốc ngậm lên trên miệng: “Tại sao cô ta lại phải chạy chứ? Tại sao trời vừa tối, cô ta lại biểu hiện ra sự khác thường? Điều này có liên quan gì với đầu lâu người già mà cậu bé đã nói?”

Lại nhìn về phía bức tranh đẫm máu kinh khủng trên đỉnh đầu, con người nhỏ bé đang đau khổ giãy dụa giữa hàng trăm bóng ma.

“Có lẽ là đối phương đã cho Tưởng Thi Hàm nhìn thấy những đồ vật mà người bình thường không thể thấy, khống chế từ xa làm cho cô ta phát bệnh, cái này không phải là một loại tà thuật nào đó chứ?”

Suy nghĩ không có kết quả, tôi quay người nhìn về phía cửa sổ, thành phố trong đêm tối hiện ra một vài ánh sáng, đêm đã khuya rồi.

“Chạy không xa đâu, chờ cảnh sát đến đây, tôi sẽ xem camera của bệnh viện.” Ở đây là trong thành phố, Tưởng Thi Hàm mặc quần áo bệnh nhân lại vô cùng nổi bật, cho nên trong lòng của tôi vẫn còn sót lại một tia may mắn: “Chỉ cần cô ta không bị sát hại, chắc chắn tối nay có thể tìm thấy cô ta.”

Lấy cái bật lửa ra châm một ngọn lửa cho điếu thuốc lá ở trên miệng.

Trong khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện từ cái bật lửa, tôi nghe thấy âm thanh cào xé lan can từ trên đỉnh đầu, không phải là trần nhà, mà là truyền đến từ sân thượng của bệnh viện.

“Trên sân thượng có người?”

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, thời gian lúc này như dừng lại, cảnh tượng này cũng vĩnh viễn khắc sâu ở trong đầu của tôi.

Một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân rơi từ trên sân thượng, lúc này, thân thể của cô ta đúng lúc lướt qua cửa sổ tầng chín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK