Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 191

Mười phút nữa trôi qua, cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh, giống như lần đầu tiên, không hề có dấu hiệu báo trước.

“Kỳ lạ.” – Trên màn hình điện thoại của Underworld Show hiển thị không có gì: “Lẽ nào do mình nghĩ nhiều rồi?”

Tiếp tục đợi, cách một quãng thời gian tiếng đập cửa lại vang lên, rất đúng giờ.

“Khoảng 14 phút sẽ vang lên một lần, chênh lệch giữa lần trước và lần sau không quá 10 giây, mà mỗi lần tiếng đập cửa vang lên, tiếng viên bi rớt xuống đất trên đầu sẽ dừng lại.” – Tôi lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tính thời gian, sau lần gần nhất tiếng gõ cửa vang lên mười ba phút ba mươi giây, tiếng viên bi trên đầu đột ngột dừng lại.

“Sắp tới rồi nhỉ?” Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, đợi tới phút thứ mười bốn, đứng lên khỏi bức tường.

“Chính là lúc này!” – Không chút do dự, tôi nhấc chân đạp bay khóa cửa!

“Rầm!” – Cả hành lang đều có thể nghe rõ tiếng ồn cực lớn, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị bệnh nhân ở các phòng xung quanh phàn nàn, hoặc có thể nói tôi cố tình gây tiếng động lớn để thu hút thêm sự chú ý của người sống: “Ai ở bên ngoài ?!”

Cửa phòng đập mạnh vào tường, kính vỡ tan tành, ánh đèn lờ mờ trong phòng bệnh 9114 chiếu vào hành lang.

Ngay trước mặt tôi, một cậu bé với khuôn mặt tái nhợt bất thường đang ngồi ngoài cửa với tay giơ lên.

Nó bị doạ đơ người, bàn tay giơ lên còn chưa hạ xuống, vẻ mặt đông cứng như thạch cao.

“Nãy giờ cứ gõ cửa phòng 9114 là nhóc à? Thằng nhóc này, trò đùa của nhóc hơi quá đáng rồi đó?” – Tôi nheo mắt ngồi xổm trước mặt nó.

Cậu bé ngồi dưới đất khóc rống lên, trong chốc lát cửa phòng của một phòng bệnh ở đầu hành lang mở ra, một người phụ nữ trung niên chạy ra.

“Tiểu Kiệt, về đây với mẹ!” – Ngữ khí của bà ấy rất nghiêm khắc, lớn tiếng mắng cậu bé, cậu bé khóc sướt mướt, nắm tay người phụ nữ trung niên không nói tiếng nào.

Tôi lặng lẽ quan sát cặp mẹ con kỳ lạ này, chờ đợi người lớn cho tôi câu trả lời.

Chẳng ngờ sau khi mắng đứa trẻ xong, người phụ nữ trung niên dường như không nhìn thấy mảnh thủy tinh trên mặt đất, quay đầu lại định kéo đứa trẻ về phòng bệnh.

“Con bà chạy qua gõ cửa phòng chúng tôi tận mấy lần, chẳng lẽ định cho qua chuyện này à?” – Tôi không muốn bỏ qua chuyện này, vươn tay muốn bắt lấy người phụ nữ trung niên, nhưng đột nhiên đứa bé chạy lại như bị điên, cắn tay tôi một phát.

“Mẹ nó!” – Thằng nhóc này chắc là lấy hết sức bình sinh cắn tôi rồi, dấu răng sâu vô cùng.

“Lô Kiệt! Nhả ra nhanh!” – Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo cậu bé sang một bên, vẻ mặt xin lỗi nhìn lòng bàn tay bị cắn chảy máu của tôi: “Xin lỗi cậu, là do tôi đã không dạy bảo nó cho tốt, giờ tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu!”

Người phụ nữ trung niên kéo cậu bé đến trước mặt tôi: “Mau nói xin lỗi chú.”

Thằng nhóc đó trừng tôi một cách hung tợn, không nói lời nào.

“Mau xin lỗi chú đi!”

“Con không xin lỗi!” – Đôi mắt bướng bỉnh của cậu bé như một con thú non chẳng có gì để mất.

“Mẹ bảo con xin lỗi!” – Người phụ nữ trung niên dần dần cao giọng, nhưng cậu bé không chịu cúi đầu.

Tôi thấy hai người họ cãi nhau không ngừng, lúc đang chuẩn bị bảo thôi cho qua đi, người mẹ đã giơ tay tát mạnh vào mặt đứa con trai!

“Bốp!”

Cái tát rất vang, không chỉ tôi, mà ngay cả cậu bé cũng che mặt rưng rưng nước mắt, không thể tin nổi nhìn người phụ nữ trung niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK