CHƯƠNG 222
Cô chỉ vào một bức tranh suýt bị giẫm lên rồi lặp lại: “Con trai!”
“Bức tranh này là con trai của cô?” Tôi dừng việc đang làm, ngồi xổm trên mặt đất tìm nơi mà ngón tay người phụ nữ đang chỉ trong đống tranh vẽ ngổn ngang lộn xộn.
Bức tranh ấy vết máu rất mờ, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra.
Trong tranh vẽ một người mặc váy, bên cạnh có ba cái vòng tròn lớn nhỏ bao quanh.
Trên vòng tròn còn ghi chú theo thứ tự con cả, con thứ hai, con út.
Sự xuất hiện của bức tranh này giống như một tiêu điểm, lấy nó làm trung tâm, mọi bức tranh khác trong căn phòng dường như đều nằm chung quanh bức tranh ấy.
“Ba vòng tròn tượng trưng cho ba người con, vậy người mặc váy chắc chính là cô ta.”
Tiếp tục quan sát bức tranh, bên cạnh gia đình bọn họ còn có một tên ác ôn hung dữ, trên người bị móng tay đào thành những vết sẹo vết rỗ.
“Một người mẹ với ba đứa con, người bên cạnh phải là người cha mới đúng.”
Trong bức tranh của người phụ nữ, nhân vật người cha chi chít những vết sẹo, vết rỗ, toàn bộ đều do người phụ nữ dùng tay đào, thậm chí dùng miệng cắn ra.
Từ đó có thể thấy, người phụ nữ hận người đàn ông này thấu xương.
“Hận đến như thế nào chứ?”
Bức tranh tiếp theo đã giải đáp thắc mắc của tôi, người đàn ông thường xuyên sử dụng vũ lực với người trong gia đình, bất kể là con cái hay vợ cũng không thể thoát khỏi bàn tay ác độc của hắn ta.
Rồi sau đó, không rõ vì mục đích gì mà người đàn ông dùng dây thừng trói người phụ nữ lại nhốt vào trong gác xếp, bắt ép mẹ con họ chia cách nhau.
Người đàn ông trong tranh dường như là một tên biến thái bệnh hoạn vô cùng, hắn không những thỏa mãn bản thân với việc tra tấn thể xác mà hắn còn thích hành hạ tâm hồn của họ.
Ví dụ như hạn chế việc cử động của người mẹ, sau đó ép cô ta nhìn con cái của mình bị bắt nạt, bị hành hạ, làm vô số chuyện xấu xa đáng bị người ta chỉ trích.
Điều mà hắn ta thích nhất chính là khi một người đang đau đớn tuyệt vọng, bắt ép đối phương làm những chuyện theo ý muốn của mình, để đối phương càng thêm đau khổ, buồn bã, cuối cùng tinh thần chịu đả kích không thể chịu đựng thêm nữa, biến thành người ngơ ngơ ngây ngốc.
Hầu hết những bức tranh đều miêu tả sự bạo tàn của người đàn ông, thủ đoạn tra tấn hành hạ của người cha trong tranh độc ác, dã man, vốn không xem người phụ nữ và ba đứa con là con người.
Sau này người đàn ông càng trở nên xấu xa hơn nữa, thậm chí mỗi lần tra tấn hắn đều ghi lại toàn bộ quá trình rồi xem đi xem lại nhiều lần như chưa có gì xảy ra.
Chỉ đến một ngày kia, người phụ nữ mặc váy trong tranh kia đã cởi được dây trói, hình như cô ta chuẩn bị báo cảnh sát, thế nhưng lại không biết mọi thứ đều là do người đã ông đã sắp đặt sẵn, hắn đã không còn thỏa mãn với việc tra tấn bình thường, hắn muốn thử những thứ mới mẻ hơn, chẳng hạn như giả vờ trao cho hi vọng rồi sau đó thẳng chân đá người đó vào vực thẳm đen tối hơn.
Người đàn ông phớt lờ đi lời van xin của người phụ nữ, hắn ra tay giết chết đứa con nhỏ nhất trước mặt cô.
Sau đó, tinh thần người phụ nữ bị hoảng loạn, cô bị nhốt vào một cái hòm, trở thành món đồ chơi của tên đàn ông kia.
Xem xong bức tranh, tôi bất giác nghiến chặt răng.
Tên đàn ông đó không bằng loại cầm thú, nếu như tôi có thể bắt hắn, nhất định sẽ khiến cho hắn nếm thử mùi đau khổ như những gì hắn đã làm với người khác.
Vài phút sau, tôi bình tĩnh lại, nhìn về phía người phụ nữ: “Những bức tranh cô vẽ là câu chuyện của chính cô à?”