CHƯƠNG 43
Tôi đặt cái túi màu đen lên trên bàn rồi mở nó ra, lại lấy thỏi vàng đó ra: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.”
Tôi không tiện nói rõ nguyên nhân sâu bên trong, tôi chỉ hi vọng là Lưu mù có thể hiểu rõ tình cảnh của tôi.
“Chờ một chút, quyển sách này của cậu à? Lấy từ chỗ nào vậy?” Lưu mù không trả lời tôi, lực chú ý của ông ta đều bị quyển tổng cương tập luyện thiên mục hấp dẫn: “Thằng nhóc này, không phải là cậu ăn trộm ở núi Diệu Chân Quan đó chứ, cái quyển luyện tập thiên mục là bí mật bất truyền, đệ tử trong đó phải tu thân dưỡng tính năm năm, tích lũy công đức mới có thể được xem.”
“Tôi giống như là loại người đi ăn trộm hả, quyển sách này… ông đừng có để ý, dù sao thì cũng không phải ăn trộm ăn cắp gì đâu.”
“Lai lịch bất chính, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, người tu đạo ngày nay khác với trước kia đó.”
“Chẳng lẽ là Diệu Chân đạo rất khó đối phó hả?” Nghe Lưu mù nói vậy, tôi có hơi chột dạ, dù sao thì tôi đâu có biết Underworld Show lấy quyển sách này từ chỗ nào.
“Haiz, cậu đúng là ghé con mới đẻ không sợ cọp, đạo giáo ngày nay đã trải qua hàng nghìn năm phát triển, phe phái nội bộ cũng rất nhiều. Theo nguyên lý, có chia ra năm loại, gồm tích thiện phái, kinh điển phái, phù lục phái, đan đỉnh phái, chiêm nghiệm phái.”
“Theo khu vực có Long Môn phái, Lao Sơn phái, Tùy Sơn phái, Hoa Sơn phái, Du Sơn phái, Hạc Sơn phái, Hoắc Sơn phái, Vũ Đương phái, vân vân.”
“Nếu như phân chia theo phả hệ thì còn có nhiều hơn nữa, ví dụ như Thiếu Dương Vương Huyền Phủ, Chính Dương Chung Ly Hán, Thuần Dương Lữ Động Tân, Tử Dương Trương Bá Đoan, Trọng Dương Vương Trung Phu, vân vân.”
“Diệu Chân đạo mà tôi nói thuộc tùy sơn phái, được xem như là một trong những môn phái có lực ảnh hưởng nhất lúc đương thời.”
“Má ơi, bây giờ người tu đạo có thể nhiều như vậy hả?”
“Càn khôn thay đổi, càng ngày càng có nhiều người kỳ lạ, chỉ là chư vị tiên gia đạo trưởng đại ẩn tại thị, không luyến hồng trần mà thôi.”
“Ông nói như vậy là tôi yên tâm rồi, bọn họ không luyến hồng trần, ở trong khe núi tu đạo, coi như tôi có thể mở thiên mục, luyện thành thấu thị thì bọn họ cũng không biết.” Tiện tay lật quyển tổng cương thiên mục: “Với lại quyển sách này ngoại trừ bề ngoài không tệ ra, ở bên trong trống không. Ông Lưu, ông nói xem người tu đạo như ông cũng thích có chút thủ đoạn nào đó, chẳng lẽ là phải dùng rượu hùng hoàng ngâm giấy này thì nó mới có thể hiện ra chữ?”
“Nếu như cậu thật sự muốn tu đạo, vậy tôi tặng cậu bốn chữ… tâm thành tắc linh.” Lưu mù khép quyển sách lại: “Quyển sách này không thể tùy tiện gặp người, mọi thứ đừng cưỡng cầu, hiểu biết là một chữ duyên, dưa chín tự nhiên cuốn rụng.”
Tôi và Lưu mù nói chuyện với nhau cho đến chiều, cuối cùng đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
Tôi đã đưa ra một thỏi vàng làm thù lao, thuê ông ta làm cố vấn tâm linh cho mình, nhưng mà lại bị ông ta từ chối. Người này thật là thú vị, tình nguyện mỗi ngày phơi gió phơi sương, bị đội trật tự đô thị đuổi tới đuổi lui, vậy mà lại không muốn livestream cùng với tôi.
Tiễn Lưu mù đi, tôi nhìn về phía Hạ Gia Ý đang bắt đầu làm bài tập trong cửa hàng của tôi, cô nhóc này với tôi trước lạ sau quen, thật sự không coi mình là người ngoài.
“Bạn học à, làm bài tập xong rồi thì về nhà nhanh đi, trời không còn sớm nữa.” Nhu cầu cấp bách hiện tại của tôi là cần phải bổ sung một giấc ngủ, ngay cả đứng cũng muốn chợp mắt.
“Em đến đây để cung cấp manh mối, em tìm được một vài ký hiệu mà anh trai đã để lại ở nhà, chúng ta đến đó xem được không?” Cô bé học sinh có chút hướng nội, đợi đến khi tôi với Lưu mù nói xong mới mở miệng, mặc dù tôi không đành lòng từ chối, nhưng mà tùy tiện tới nhà, sợ là sẽ làm người khác hiểu lầm. Trong tình huống bình thường, công việc của thám tử đều phải được tiến hành âm thầm.
“Để ngày khác đi, bây giờ anh thật sự rất mệt mỏi.”
Vẻ chờ mong trên mặt của Hạ Gia Ý ảm đạm, nhưng mà cô bé vẫn không từ bỏ: “Em có chụp lại những ký hiệu kỳ lạ đó trong điện thoại, nếu không thì anh xem một chút đi, ngày mai chờ đến lúc anh nghỉ ngơi khỏe rồi thì lại đến nhà em?”
“Gia Ý, chuyện của anh trai em vô cùng phức tạp và nguy hiểm, anh không tiện tiết lộ quá nhiều với em, đây không phải là chuyện mà một cô bé học sinh trung học như em có thể tham gia vào.” Underworld Show có nguy hiểm hay không, tôi là người biết rõ: “Về nhà nhanh đi, anh nhất định sẽ điều tra rõ chuyện của anh trai em.”
“Nhưng mà…” Cô bé cầm điện thoại, cuối cùng không miễn cưỡng tôi nữa, mang cặp sách ở trên lưng, một mình lặng lẽ rời khỏi: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Nhìn bóng lưng có chút cô đơn của cô bé, tôi không khỏi nghĩ đến bản thân mình khi đó, ai rồi cũng sẽ trải qua hiểu lầm và cô đơn, lúc này, không có ai có thể giúp được cô bé.