Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 201

“Thật sự tìm được?”

Ngô Mãnh mở to mắt, ngay từ đầu anh ta cũng không muốn tìm kiếm giúp tôi, cảm thấy suy nghĩ của tôi không có chứng cứ chống đỡ, chỉ là một phỏng đoán không có căn cứ.

Lúc này nghe thấy cấp dưới của mình thật sự phát hiện xác động vật khô, trong lòng của anh ta mới phục.

“Cao Lãng, tôi càng ngày càng không nhìn thấu cậu rồi đó, thi thể được phát hiện cách bệnh viện nhân dân khoảng năm trăm mét, sao cậu lại biết được thế?” Anh ta vỗ vỗ vai của tôi: “Nếu như không phải trong lúc vô tình camera quay lại cả quá trình động vật tử vong, tôi còn tưởng là cậu cố ý rút máu của động vật rồi ném qua bên kia đó.”

“Camera quay được hả? Mau dẫn tôi đi xem một chút.” Tôi nghe đến đó thì run lên một cái, thế mà camera có thể quay lại được quá trình tử vong của động vật, đây coi như là một bất ngờ nằm ngoài dự liệu.

Dưới sự dẫn đường của Tiểu Trần, chúng tôi đi đến một con hẻm nhỏ cách bệnh viện nhân dân khoảng năm sáu trăm mét.

Đứng ở phía xa xa, tôi đã nhìn thấy một con mèo đen cả người khô cằn nằm ở đầu ngõ, giống như là một miếng bọt biển bị bóp chặt, da lông nhíu chặt lại cùng một chỗ, máu toàn thân đã bị ép khô.

“Vết thương duy nhất ở trên người của con mèo đen là nằm ở cổ, không phải là vết dao, tôi cũng không nói rõ ràng được, hay là tự các người xem đi.” Tiểu Trần ôm bảng ghi chép đứng ở lối đi cùng với một tên đàn ông mập lùn.

Tôi đeo găng tay vào, lật qua lật lại thi thể của con mèo đen, phát hiện trên cổ của nó bị mất một miếng thịt.

“Độ cao thấp của vết thương không đồng đều, có dấu hiệu bị xé rách, chắc là miếng thịt đó đã bị cắt ra.”

Ngô Mãnh nhìn ngõ nhỏ tối đen: “Là chó hoang hả? Ở trung tâm thành phố chỉ có loài chó cỡ lớn mới có thể một ngụm kéo xuống một khối thịt.”

“Răng của chó vô cùng sắc bén, sẽ đâm vào chỗ sâu của mạch máu, nhưng mà anh nhìn vết thương này đi, tĩnh mạch bị tổn thương, nhưng mà động mạch gần như rất hoàn hảo.”

Đây là kiến thức y học, vị trí động mạch bình thường tương đối sâu, tĩnh mạch tương đối cạn, nằm gần bên ngoài, giống như chúng ta bình thường truyền nước biển vào là được tiêm vào tĩnh mạch nông.

“Nếu như không phải là chó hoang…” Ngô Mãnh nhìn vết thương, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi: “Không phải là do người cắn đó chứ?”

“Đi thôi, đi xem camera chút đi.”

Vị trí con mèo đen chết trước một cửa hàng tạp hóa, trong lúc vô tình camera của cửa hàng đã quay lại cả quá trình.

Người đàn ông mập lùn đứng ở bên cạnh Tiểu Trần chính là chủ của cửa hàng, hơn nửa đêm nhận được cuộc gọi của cảnh sát, anh ta cũng bị dọa không nhẹ.

“Đồng chí cảnh sát, tôi có tiếng thích động vật nhỏ ở con đường này, mấy cái chuyện ngược đãi mèo như thế này không phải là do tôi làm đâu.” Chủ cửa hàng mập lùn lằng nhà lằng nhằng bật máy tính lên, mở camera ra cho chúng tôi xem.

12:05 sáng, con mèo đen xuất hiện ở cửa tạp hóa, hình như là lúc đó nó phát hiện một đồ vật kinh khủng gì đó, nó không ngừng nhe răng trợn mắt với không khí trên đỉnh đầu, lông toàn thân dựng đứng hết cả lên, thân thể dán trên mặt đất, chân sau đạp xuống, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ vọt lên tấn công.

“Con mèo này bị thần kinh gì vậy, lại phân cao thấp với không khí.” Chủ cửa hàng mập lùn rất biết làm người, cười tủm tỉm móc ra thuốc lá đưa cho chúng tôi: “Đồng chí cảnh sát, vất vả rồi.”

“Đừng có nói chuyện.” Tôi tạm dừng đoạn video, nhìn vào màn hình, đúng là ở cửa tạp hóa chỉ có một con mèo đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK