Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 156

“Thưa quý khách, ở chỗ chúng tôi cấm mang theo vật nuôi vào trong.” Người mặc đồng phục bảo vệ lễ phép ngăn cản tôi lại.

Tôi vung tay lên với Bạch Khởi, để nó thành thành thật thật ngồi xổm trước cửa ngân hàng: “Tôi đi lấy đồ, 5 phút nữa sẽ ra ngay.”

“Năm phút?” Bảo vệ nhìn đại sảnh kín hết cả người: “Anh vẫn nên dắt chó qua một bên đi, để nó ngồi ở đây sẽ ảnh hưởng đến những người khác rút tiền đó.”

Không lay chuyển được bảo vệ, tôi vừa mới chuẩn bị để Bạch Khởi chạy đến chỗ xa hơn, có một chiếc xe Ferrari mui trần dừng ở cửa chính ngân hàng, thân xe dày thường thược, màu đỏ rực vô cùng chói mắt, cửa xe mở ra, một cô gái hấp dẫn cái nhìn của người khác hơn cả chiếc xe sang trọng đang bước xuống xe.

Một mái tóc xoăn màu vàng khoác trên vai, mí mắt chớp chớp, làm cho nhóm đàn ông điên cuồng như làn sóng mùa thu, trên gương mặt trái xoan phủ một lớp trang điểm nhạt, đôi mắt nhạt màu, tô điểm mấy phần quyến rũ, đôi môi mọng nước gợi cảm mà yêu mị, vẻ phong tình bất giác lộ ra, cũng có thể khiến cho những người đang đi ngang qua phải dừng chân quan sát một hồi lâu, chỉ hận ánh mắt của mình quá ngắn, không nhìn thấy bí mật càng sâu hơn.

Chiếc áo màu đỏ làm cho làn da vốn đã trắng nõn của cô ta càng trở nên trắng hơn nữa, đôi chân thon dài được bao bọc bởi một chiếc váy siêu ngắn màu vàng nhạt, mà giữa màu đỏ và vàng đó chính là vòng eo thon thả mềm mại bằng một nắm tay, làm cho người ta kiềm lòng không được mà sinh ra xúc động muốn ôm cô ta vào lòng.

Cô gái đã sớm quen với ánh nhìn của người đi đường ở xung quanh, hoặc là nói, cô ta rất hưởng thụ loại cảm giác được chú ý như thế này: “Một đám thất bại.”

Đôi môi căng mọng sáng bóng nhẹ nhàng nâng lên, tiếng giày cao gót đạp lên trên đất, tiếng vọng vang lên trong lòng của mỗi một người đàn ông.

“Công chúa.” Cô ta vẫy vẫy tay ra phía sau, một chú chó Doberman quý giá của đức nhảy khỏi chiếc xe thể thao và ngoan ngoãn đi theo cô ta.

“Xin, xin lỗi, ngân hàng cấm cho vật nuôi vào trong.” Lúc này, bảo vệ mới lấy lại tinh thần và ngăn cản.

“Công chúa không phải là vật nuôi, nó ngoan ngoãn hơn con người rất nhiều.” Cô gái này không thèm nghe một chữ nào, liền muốn đi lên phía trước.

“Không được, đây là quy định của chúng tôi.” Bảo vệ vừa nuốt nước bọt, vừa khổ sở nói.

Nhìn thấy bảo vệ không chịu nhường đường, cô gái dừng lại, cô ta lấy điện thoại ra: “Anh có biết tôi là ai không?”

“Ai nha, cô Giang đến rồi, mời vào mời vào.” Nhân viên quầy vừa mới nhìn thấy cô gái thì nhanh chóng chạy ra, cất cao giọng quát lớn với bảo vệ: “Anh không muốn làm việc nữa hả? Ngay cả cô Giang Phi mà anh cũng không nhận ra, đây chính là con gái của chủ tịch bất động sản Giang Cẩm đó.”

Hai người cúi đầu khom lưng khúm núm, Giang Phi đứng ở cửa đã không kiên nhẫn nữa: “Bây giờ tôi đã có thể vào được chưa?”

“Mời cô mời cô.”

Giang Phi hừ lạnh một tiếng, nét đẹp trời sinh của cô ta chính là dù cô ta có giận đi nữa thì cũng vô cùng nhẫn nại: “Công chúa, đến đây.”

Cô ta đi về phía lối đi dành cho khách vip, nhưng mà sau khi đi được hai ba mét, con chó Doberman quý giá được gọi là công chúa vẫn còn chưa đi theo.

Tiền nào của nấy, giống chó quý giá như thế này bình thường được huấn luyện rất nghiêm khắc, rất ít khi xuất hiện hành vi không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.

“Công chúa?” Cô ta quay đầu nhìn lại, con chó Doberman ấy đang ghé ở trước mặt của Bạch Khởi, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đúng lúc ấy, tôi vừa vặn đứng ở cửa ngân hàng, Bạch Khởi đứng ở bên cạnh tôi.

“Bạch Khởi, đừng có làm rộn nữa.” Tôi thấy cô gái này trông không phải là loại người lương thiện, tôi không muốn phải gặp chuyện phức tạp, sờ lên đầu của Bạch Khởi: “Đừng có bắt nạt con chó đó nữa.”

Có thể là giọng nói của tôi hơi lớn, Giang Phi cũng đã nghe thấy: “Nực cười, chỉ là con chó cỏ hỗn láo của anh mà cũng dám nói bắt nạt Doberman?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK