CHƯƠNG 180
“Dù sao thì nó cũng là con chó…”
Tôi không thèm nghe hết lời Ngô Mãnh nói, bước chân đi về phía Bạch Khởi đang ngồi xổm giữa tảng đá.
“Nè, cậu cẩn thận một chút đó, lúc động vật phát điên lên rồi thì cái gì cũng dám cắn.”
Tôi không hề dừng lại chút nào hết, Bạch Khởi bị máu xối ướt đẫm cả người cũng đã nhìn thấy tôi, đó là một đôi mắt đen nhánh, rất thành thật, ít nhất là chân thành hơn so với đa số những người mà tôi đã gặp.
“Bạch Khởi.” Ngồi xổm xuống trước người nó, tôi sờ lên đầu của nó, dùng mặt cọ cọ cái lỗ tai đang dựng thẳng đứng của nó: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ẳng.”
“Được rồi được rồi, đừng có liếm nữa. Ngày hôm nay mày đã lập công lớn, đến khi về nhà, tao sẽ mời mày uống hai thìa rượu Đồng Tiên nha.”
Nghe tới rượu Đồng Tiên, Bạch Khởi máu me khắp người lập tức bò chạy từ dưới đất.
Nó ve vẫy cái đuôi đi theo sau lưng tôi, bộ dạng đó giống như là một con chó cưng đang lấy lòng chủ nhân.
Ngoại trừ tôi ra, Bạch Khởi toàn thân đẫm máu không có ai dám tiếp cận, ngay cả Lưu mù cũng cảm thấy trong lòng rất kinh ngạc, một tay nắm chặt lấy đòn gánh, một cái tay khác thì vịn cửa xe, xem ra là đã làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy xuống xe.
Ra khỏi ngọn núi lớn thì tín hiệu lập tức được khôi phục, Thiết Tâm Lan nói rõ tình huống nơi đây với đồn công an ở Giang Thành, cũng thông báo có hai cảnh sát đang bị nhốt ở trong núi, yêu cầu tiếp viện.
Hai cảnh sát mất tích, đây là chuyện quan trọng, lãnh đạo của đồn công an phê bình Thiết Tâm Lan vô cùng nghiêm khắc, sau đó điều tất cả các cảnh sát huyện ở Giang Thành phối hợp truy bắt.
Núi đầy sương mù, công việc lục soát rất khó được tiến hành.
Thẳng cho đến chạng vạng tối, vụ án mới có bước ngoặt quan trọng, có một chiếc xe cờ đỏ màu đen tuyền chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo.
Đừng có nhìn thấy nó có vẻ ngoài giản dị, loại xe này có tiền cũng không thể mua được, đây là loại xe dành cho các lãnh đạo cấp cao.
Kỹ thuật của người lái xe rất tốt, trực tiếp lái xe đến chân núi.
Sau khi tắt máy xe, cửa xe mở ra, tài xế vội vàng chạy ra khỏi cửa tài xế, tự mình kéo cửa sau xe ra: “Tiên trưởng, chúng ta đến rồi.”
Một đôi giày cổ cao xuất hiện ngoài xe, màu thổ cẩm nhạt, được thêu hoa văn, mỗi một bước đi đều vô cùng cầu kỳ.
“Lấy pháp khí của tôi ra, chuẩn bị khai đàn.”
Một đạo sĩ bước ra khỏi ghế sau, huyền quan phù dung, khăn Nguyệt Phá Tinh, tay áo Nghê Thường, mọi cử động đều lộ ra tiên khí thoát trần.
“Ông Lưu, ông nhìn người ta mặc đồ đi kìa, ông nhìn lại đồ mà ông mặc đi, đều là những người làm công việc di sản văn hóa phi vật thể mà tại sao khoảng cách lại lớn như thế?” Đạo sĩ bước xuống từ trên xe đã lật đổ cái nhìn của tôi đối với người tu đạo, trước đó tôi gặp Lưu mù, hay là đạo sĩ đuổi thi Thanh Thổ Quan, bọn họ ăn mặc rất mộc mạc, thậm chí còn có thể nói là nghèo túng.
“Đại đạo tam thiên, mỗi người có cách sống khác nhau, không phân cao thấp.”
“Lời giải thích gượng ép, tôi thấy mắt của ông đều đang mở to kìa…”
Đạo sĩ cẩm y vừa mới bước xuống xe thì tài xế liền bận bịu lập bàn, lư hương, còn cắt cổ một con gà trống lớn có mào gà đỏ tươi.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tên đạo sĩ đó cầm một cây bút vẻ rồng vẻ phượng nhúng vào máu ấm, niệm kinh viết bùa.
“Ông Lưu, anh ta là đạo pháp nào vậy?”