Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 188

“Chủ nhiệm Lý, quấy rầy ngài rồi.”

Thư ký Trương dùng kính ngữ, tôi lẩm bẩm, chủ nhiệm Lý có lai lịch thế nào?

“Không có gì, hôm nay đúng bữa tôi trực.” Ông ta cười rồi nhìn anh: “Cậu là anh trai của Tưởng Thi Hàm sao? Sao tôi chưa từng nghe mẹ cô ấy nhắc tới nhỉ? Lúc cô ấy mới nhập viện thì mẹ cô ấy khóc rất nhiều, tôi cũng có an ủi bà ấy.”

“Ông ta đang nói dối.” Tôi bình tĩnh nhìn ông ta, tên chủ nhiệm Lý này thật nham hiểm. Ông ta nói hôm nay ông ta trực ban nhưng tôi thấy đôi giày da của ông ta rất bóng loáng. Chắc chắn là sau khi về nhà đã bảo bảo mẫu đánh bóng giày để ngày mai mang nhưng không ngờ nửa đêm lại bị gọi đến đây.

Ngoài ra, Tôi còn chú ý đến mấy cuộc gọi của thư ký Trương trước đây, không ai trong số họ mang họ Lý cả.

“Người này có ý đồ xấu.”

Chủ nhiệm Lý nói chậm rãi: “Tôi và chủ tịch Hoàng của các cậu cũng là bạn cũ lâu năm. Con của ông ấy xảy ra chuyện nên tôi cũng rất đau lòng, nhưng dù sao thì đây cũng là bệnh viện, mà bệnh viện có quy định của bệnh viện. Nếu bệnh nhân muốn xuất viện cũng cần xin ý kiến của chúng tôi. Sau cùng, chúng tôi phải chịu trách nhiệm về tính mạng của mỗi người bọn họ.”

“Mấy ngày nay Tưởng Thi Hàm cũng khiến ngài vất vả rồi.” Thư ký Trương cung kính nói, anh ta đưa tay ra sau lưng rồi vẫy nhẹ, ý bảo tôi không được bốc đồng.

Chủ nhiệm Lý mỉm cười gật đầu: “Không vất vả, cứu người là nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi.”

Ông ta giả vờ nhìn đồng hồ: “Đã gần mười hai giờ đêm rồi, hai người cũng đừng ở lại đây nữa, nên về nghỉ ngơi đi. Tối nay tôi giúp các người làm thủ tục, sáng mai có thể xuất viện sớm.”

“Vậy làm phiền chủ nhiệm Lý.” Thư ký Trương nắm lấy vai tôi không có nói gì nhưng kéo tôi ra ngoài.

Tôi không chống cự, hai người đi đến góc cầu thang rồi mới dừng lại.

“Cao Lãng, chuyện tối nay tôi thấy hay là thôi đi.”

“Không được, đối phương đã cảnh giác rồi, nếu đêm nay chúng ta để Tưởng Thi Hàm ở một mình thì cô ta có thể sẽ chết!”

Thư ký Trương không tin anh, cảm thấy tôi chuyện bé xé to: “Dưới lầu có bảo vệ, có y tá trực ban, bên ngoài phòng bệnh cũng có camera giám sát, anh yên tâm đi.”

Kể từ khi gặp chủ nhiệm Lý, thái độ của thư ký Trương đã thay đổi rất nhiều, tôi nghi ngờ: “Chủ nhiệm Lý có lai lịch thế nào?”

“Dược phẩm Kiền Đỉnh hoạt động trong lĩnh vực thuốc men. Chủ nhiệm Lý là người kiểm soát nguồn thuốc cho bệnh viện Nhân Dân. Ông ấy đã hợp tác với chúng tôi vài năm rồi nên cũng coi như là bạn của chủ tịch Hoàng.”

“Bạn bè à?” Chẳng qua chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, tôi nghĩ tới nụ cười đạo đức giả trên mặt chủ nhiệm Lý và nụ cười chuyên nghiệp không thay đổi của thư ký Trương thì đột nhiên cảm thấy hơi ghê tởm. Những người này chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình, người chân chính muốn Tưởng Thi Hàm sống chỉ có người ngoài cuộc như tôi mà thôi.

“Thực sự không có cách nào đưa cô ta ra ngoài sao?” Tôi nhìn vào mắt thư ký Trương, nhưng phát hiện trong mắt anh ta không có chút dao động.

“Xin lỗi, tôi không thể làm gì được.”

“Được.” Tôi hất tay thư ký Trương ra: “Anh có thể đi rồi, tối nay tôi sẽ canh ở đây.”

“Canh, canh đêm?” Anh ta nhìn hành lang u ám, mặt mày co rúm lại: “Anh nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên, được người khác nhờ vả thì phải làm thật nghiêm túc, đây là tôn chỉ của chúng tôi.”

Nhìn thư ký Trương đi xuống lầu, tôi đứng ở hành lang hút một điếu thuốc rồi quay trở lại phòng bệnh 9114.

Chủ nhiệm Lý đã rời đi, y tá trực ban cũng không thấy đâu, tôi đi khắp các lối đi thì phát hiện hôm nay camera giám sát duy nhất không bật. Cái này dường như đang ám chỉ tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK