CHƯƠNG 182
“Bản nhân tu đạo hơn mười năm, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện cưỡng đoạt tài sản, nếu như cậu đã có duyên mà không muốn làm phần công đức này, vậy thì mời cậu cứ nói, tôi sẽ cho cậu một cái giá vừa ý.” Đạo sĩ cẩm y nhất định phải có được Bạch Khởi, anh ta đứng trước mặt tôi thu hút đông đảo cảnh sát vây xem.
“Ỷ thế hiếp người: “Hảo cảm của tôi đối với đạo sĩ cẩm y đã từ từ giảm xuống, anh ta lại còn có thể mặt không đổi sắt tim không đập mà muốn cướp Bạch Khởi khỏi tôi, hơn nữa còn nói đường đường chính chính như thế, làm cứ như là đang giúp tôi.
“Không biết là ba trăm triệu có làm duyên chủ hài lòng không đây?” Đạo sĩ cẩm y mới mở miệng liền gây nên tiếng nghị luận ồn ào ở xung quanh.
“Ba trăm triệu, trời đất ơi, chỉ là để mua một con chó?”
“Bán nhanh lên đi, chỉ là một con chó cỏ mà thôi, anh còn xoắn xuýt cái rắm gì nữa chứ.”
“Đây chính là cơ duyên mà đạo trưởng mang đến cho anh, cố mà trân quý đi.”
Những người xung quanh nói đủ thứ, trong lòng của tôi bất giác phiền não: “Con chó này là người nhà của tôi, vì nó mà tôi còn đang thiếu khoản nợ mấy trăm triệu, xin lỗi nha, tôi không bán.”
“Cái người này nói khoác hay quá đi, vì một con chó mà thiếu nợ mấy trăm triệu, anh ta tự đánh giá cao mình quá.”
“Lòng tham cả thôi, cảm thấy đạo trưởng là thế ngoại cao nhân không hiểu tiểu dân thế tục, muốn để đạo trưởng mua với một cái giá cao hơn.”
“Anh ta đúng là không biết tốt xấu.”
Ngũ giác của tôi rất nhạy bén, tôi đều có thể nghe thấy những lời bàn tán của đám người xung quanh, hình như là Bạch Khởi có thể cảm nhận được cái gì đó, nó nhe răng nhếch miệng.
“Cao Lãng, sao vậy?” Thiết Tâm Lan phát hiện xung quanh tôi lại có thêm một đám người, cô ta có hơi lo lắng.
“Không có gì đâu, tôi chỉ là có duyên với cậu ta, giúp cậu ta hóa giải mệnh xấu mà thôi.”
Tôi còn chưa lên tiếng thì đạo sĩ cẩm y đã mở miệng trước, ánh mắt của anh ta nhìn về phía Thiết Tâm Lan rõ ràng không tầm thường, như là trong ánh mắt có nhiều hơn một thứ gì đó, đó chính là một loại đồ vật còn sâu hơn là cả thưởng thức.
Anh ta không thèm để ý tới Bạch Khởi nữa, vươn tay ra với Thiết Tâm Lan: “Tại hạ Lục Cẩn, đạo hiệu Tử Thu, cô cũng có thể gọi tôi là Lục Tử Thu.”
“Đạo trưởng Lục, lần này cảm ơn ngài đã ra tay tương trợ.” Thiết Tâm Lan lễ phép cầm tay của đạo trưởng cẩm y.
“Chuyện nên làm mà, lần này tôi xuống núi chính là vì để ngao du chốn hồng trần, thể nghiệm khó khăn của nhân thế.” Anh ta càng nói càng hăng, tay lại không có dấu hiệu buông ra, tôi nhìn cái vị đạo sĩ trẻ tuổi này, cứ luôn cảm thấy anh ta có chút kỳ quái.
Cách ăn mặc của anh ta tươm tất hơn bất cứ đạo sĩ nào khác, nhưng mà làm việc lại không ổn trọng bằng Lưu mù, thiếu mất sự trầm tĩnh của một người tu đạo nên có.
“Đạo trưởng Lục, hai chúng ta nói chuyện lâu như thế, có phải là anh cũng có một loại cảm giác vừa gặp đã thân với tôi không thế?”
Tôi không để lại dấu vết mà tách hai người bọn họ ra, Lục Cẩn có hơi không vui lướt qua tôi mà nhìn vào Thiết Tâm Lan: “Tôi sẽ ở Giang Thành một đoạn thời gian, nếu như cô có vấn đề gì về số mệnh của mình thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây chính là khách sạn mà tôi ở.”
Anh ta đưa cho Thiết Tâm Lan một tờ danh thiếp, mỉm cười đi khỏi.
“Người này rất nguy hiểm.”
Ánh mắt tôi không có ý tốt, nhưng mà Thiết Tâm Lan không để ý đến, vỗ bả vai của tôi: “Đàn em à, ngày hôm nay vất vả cho cậu rồi, còn lại cứ giao cho cảnh sát đi, cậu với bạn của cậu cứ đi về trước.”
Gần cả trăm người tiến hành lục soát, nhưng mà hình như kết quả không khả quan cho lắm. Lão Ngụy như là bốc hơi khỏi nhân gian từ khi biến mất ở trong núi, tên cảnh sát bị giết trong giếng khô ở thôn
Càn Long đã được giải cứu thành công, chỉ có điều là anh ta như bị hóa điên, như là thú dữ gặp người thì cắn người.