Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 176

“Đùng!”

Cuối đội ngũ có người nổ súng!

Ngay khi tiếng súng vang lên, Rãnh Lang Đầu lặng đi trong một khoảnh khắc, sau đó tiếng sói tru rõ ràng và đáng sợ vang lên hết lượt này đến lượt khác.

Người nổ súng là Trần Phong, sắc mặt anh ta rất tệ: “Sương mù nhiều quá, không bắn trúng được.”

“Cẩn thận!” Thiết Tâm Lan đá Trần Phong ra bằng một cú đá bên tiêu chuẩn. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu với vẻ mặt đờ đẫn, vừa đúng lúc đối mặt với con sói khổng lồ đang lao tới chỗ anh ta.

Trong đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ có tham ăn và giết chóc!

Trần Phong ngồi dưới đất rùng mình, thậm chí còn quên cả bắn súng, anh ta nhìn con sói khổng lồ nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó vọt lên như một viên đạn rồi biến mất trong sương mù.

Anh chạm vào ngực mình, chỗ bị Thiết Tâm Lan đá vào, trên mặt nở nụ cười khó hiểu: “Cảm ơn Đội trưởng Thiết.”

“Không bị thương chỗ nào đúng không?”

“Không sao.” – Trần Phong bò dậy từ mặt đất: “Những con súc sinh này đang ẩn nấp trong sương mù chờ tấn công, thật là quỷ quyệt.”

Thấy rằng Trần Phong vẫn ổn, Thiết Tâm Lan bước đến phía trước đội ngũ và đứng bên cạnh tôi.

“Sao vậy? Lo lắng cho tôi à?”

“Bon họ đều có súng, còn cậu không những bị thương khắp người, còn cầm theo cục đá cố chống chịu, tôi chỉ lo cậu xảy ra chuyện gì thôi.”

Những lời nói của Thiết Tâm Lan khiến tôi cảm thấy ấm áp, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Khi cả đội chuẩn bị ra khỏi Rãnh Lang Đầu, các cuộc tấn công của bầy sói trở nên kịch liệt, như vũ bão, đợt này nối tiếp đợt khác khiến người ta không thở nổi.

Trong mấy chục mét cuối cùng, tiếng súng vang lên không ngớt nhưng tác dụng rất nhỏ, do sự phụ trợ của đá và sương mù, chỉ có Thiết Tâm Lan bắn trúng hai con sói hoang, còn lại đều chỉ đang lãng phí đạn.

“Gần tới lối ra rồi, chuẩn bị lao ra ngoài!” Bây giờ không phải là lúc tiết kiệm đạn, đội hình vài người áp sát vào nhau xông ra ngoài.

Mười mét cuối cùng đã trở thành khoảng cách phân định thắng thua giữa bầy sói và chúng tôi, bọn chúng bộc lộ dã tính, bị kích thích bởi máu của đồng loại, đôi mắt đỏ như quỷ đòi mạng.

“A!” Lúc Triệu Bân mất cảnh giác, đùi của cậu ta đã bị một con sói hoang trốn trong khe đá cắn nát, một tảng thịt lớn bị xé ra, ngay cả tôi nhìn cũng cảm thấy tàn nhẫn.

Số lượng người bị thương tăng lên, tốc độ của đội ngũ bị chậm lại.

“Đội trưởng Thiết, hay là chị đừng lo cho em nữa, mọi người đi trước đi, để em bọc hậu!” – Triệu Bân khóe mắt ngấn lệ, nghiến răng nghiến lợi hét lên với Thiết Tâm Lan: “Em sẽ giúp mọi người cầm cự một lúc, mọi người mau đi đi!”

“Cậu kéo dài thời gian kiểu gì? Lấy thịt của mình đút cho sói à?” – Giọng nói của Thiết Tâm Lan nghiêm túc: “Tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ ai trong đây. Tôi đem các cậu vào đây, thì tôi có trách nhiệm phải mang các cậu ra sống sót ngoài!”

“Nhưng mà, Đội trưởng Thiết…”

Tôi vỗ vai Triệu Bân nói: “Đừng nói nữa, tính cách cứng đầu của cô ấy mười con bò cũng không kéo lại được.”

Bầy sói tấn công điên cuồng, mà Rãnh Lang Đầu còn cách ngọn núi ngoài cùng hai cây số, đạn sắp hết, chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thực sự.

“Triệu Bân, đưa súng cho tôi.” Tôi vươn tay cầm lấy súng của Triệu Bân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK