Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 226

“Tên súc sinh!” Bị khóa vào ổ khóa lớn, người phụ nữ không cách nào rời đi được, tôi chỉ đành phải đi cầu cứu người khác trước.

Tôi buộc những sợi xích vốn dùng để trói cô ta vào tên bác sĩ trẻ, sau khi đã chắc chắn rằng anh ta không thể trốn thoát, tôi mới yên tâm rời đi.

Đi đến căn phòng giam có bảng ngày thứ năm, tôi quyết định cứu Giang Phi trước.

Tình huống hiện tại ngay lúc này, cô ta là người duy nhất tôi có thể tin tưởng.

Tôi mở ba ổ khóa lớn trên cửa, mở cửa phòng, vẻ mặt của Giang Phi khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên, cô nấp sau cánh cửa, khi tôi mở cửa thì đột ngột lao vào tấn công tôi.

Nếu như tôi không phản ứng nhanh và thận trọng, có thể đã bị cô ta tóm gọn.

Nắm chặt nắm đấm của cô ta, tôi hạ giọng nói nhỏ: “Nhìn cho kĩ, tôi là Cao Lãng đây!”

“Cao Lãng!” Vẻ tuyệt vọng trong mắt cô ta chợt chuyển sang vẻ ngạc nhiên, sau đó trở nên vui mừng, gần như cô ta sắp khóc, miệng nói nhỏ mấy câu gì đó.

Tôi không nghe rõ, cũng không tra hỏi lại, cúi xuống giúp cô mở khóa: “Cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi cứu cô cũng là cứu bản thân mình. Sau khi ra ngoài có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, một lúc nữa bất kể có gặp chuyện gì cô cũng phải nghe tôi, làm theo cách của tôi.”

“Ừm.” Đứng trước bờ vực sinh tử Giang Phi cuối cùng cũng từ bỏ đi tính khí tiểu thư của mình, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi cứu Giang Phi, tôi không vội đi cứu những người khác mà dựa vào bức tường lạnh ngắt đứng suy nghĩ.

Những người ở phòng giam khác cũng không giúp được gi nhiều cho tôi, Tống Tiểu Uông và Tống Tiểu Phượng chỉ là trẻ con, đầu óc vẫn còn non nớt, tài xế lái taxi thì lòng dạ không ngay thẳng, tôi luôn cho rằng anh ta có vấn đề.

Cách tốt nhất để chạy trốn trong lúc này là chỉ đi cùng với Giang Phi, hai người số lượng ít, khả năng phản ứng linh hoạt, nhưng đây lại là hành động vô cùng ích kỉ.

Bởi vì bất kể rằng chúng tôi có thoát được hay không, những người bị bỏ lại ở đây chắc chắn sẽ chịu tai họa, đối phương không phải kẻ ngốc, tên bác sĩ trẻ kia đi lâu như vậy không thấy quay về, bọn họ nhất định sẽ phái người đi điều tra.

“Có nên cứu họ không đây?”

Chìa khóa đang nằm trong tay tôi, sự tự do như đang vẫy gọi tôi, hai sự lựa chọn, một là địa ngục, hai là thiên đường.

Liên quan đến sống chết, tôi đương nhiên thận trọng.

Tự hỏi bản thân, vì vài người mình không quen biết mà tăng độ khó thoát hiểm của bản thân, việc này có đáng không?

Trong hành lang tối tăm, sắc mặt thay đổi không ngừng, cầm trong tay chiếc chìa khóa, đưa ra lựa chọn cuối cùng.

“Ầm!” Trong phòng giam của Giang Phi đột ngột vang lên tiếng động, không bao lâu sau, một cậu bé ướt sũng bò ra khỏi cửa.

“Tống Tiểu Phượng?” Tôi nhìn thằng nhóc nằm trên mặt đất, không ngờ thằng nhóc này lại men theo con mương bò đến căn phòng của Giang Phi: “Ai cho cháu chạy lung tung thế?”

Thằng nhóc có chút uất ức: “Không phải chú nói nếu có người bước vào, thì men theo con mương chạy đến những căn phòng khác sao? Cháu nghe thấy căn nhà này có người đi vào, cho nên nhanh chóng bò qua đây.”

“Đây chắc là tên ngốc có phúc của tên ngốc? Cũng may người đi vào là chú.” Đứa nhỏ ngây ngốc, tôi cười gượng: “Xem ra ý trời là vậy, vậy thì mình cũng không cần phải đắn đo nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang