Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 177

“Cậu điên à, súng của cảnh sát làm sao có thể tùy tiện giao cho người ngoài!” Trần Phong bị doạ sợ, cả kinh hét lớn.

Thiết Tâm Lan cũng khó xử nhìn tôi: “Cao Lãng, súng của cảnh sát không tự tiện dùng được đâu.”

Tôi hờ hững nhún vai: “Bắt giặc thì phải bắt vua trước. Chỉ cần bắn chết sói đầu đàn, uy hiếp của bầy sói có thể giảm đi một nửa.”

“Đùa à, sương mù giăng đầy, chúng ta ngay cả bóng sói còn không nhìn rõ, cậu chỉ là một tên tép riu thì dựa vào cái gì mà to mồm?!”

Tôi phớt lờ Trần Phong, thuần thục rút băng đạn ra, chỉ còn một viên đạn trong đó.

“Tôi chỉ có một cơ hội, không thể bỏ qua.”

Tô đứng ở phía trước đội ngũ, tầm mắt vững vàng, loại bỏ hết thảy phiền nhiễu trong đầu, giống như tiến vào thời gian nhập định tối hôm qua.

Tâm trí tập trung lại giữa hai hàng lông mày, bên tai chỉ có tiếng sói tru vang lên khắp nơi.

Cẩn thận phân biệt, có một tiếng tru hơi khác, tiếng tru của nó dài hơn, thê lương hơn.

“Trên vách núi!” – Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đó.

Mắt tôi nổi lên từng tia máu, dường như có thứ gì đó bật ra từ giữa hai lông mày của tôi. Ngay sau đó tầm nhìn của tôi đột nhiên rộng ra, trong phút chốc xuyên thủng màn sương mù dày đặc!

“Tao tìm thấy mày rồi!”

Hai tay cầm cây súng ngắm thật chuẩn, tôi lại cảm nhận được loại cảm giác quen thuộc sau 4 5 năm, nặng nề, lạnh lẽo.

Con sói trên vách núi cũng đã phát hiện ra tôi, nó đứng dậy khỏi tảng đá, hình thể của con sói này lớn hơn con sói bình thường khoảng 1/3.

“Muốn chạy?”

Bị họng súng chỉ vào, con sói đầu đàn nhảy vọt lên những tảng đá, mà ánh mắt của tôi thì tập trung vào nó.

Theo lý thuyết thì thị giác của con người không có khả năng bắt được đồ vật có động tác di chuyển cao trong sương mù, nhưng mà cái này đối với tôi mà nói không có bất cứ khó khăn gì hết.

“Đội trưởng Thiết, cái tên giả mạo này chỉ làm dáng mà thôi, chị thật sự cho rằng cậu ta có thể bắn chết con sói trong sương mù được à?” Trần Phong phát hiện Thiết Tâm Lan nắm chặt nắm đấm, dường như là đang ôm hi vọng rất lớn với tôi, trong lòng của anh ta cảm thấy không cam lòng.

“Đừng có nói là bắn chết, thằng nhóc này có thể tìm ra con sói đó không còn là một vấn đề, phân tích rõ ràng, cũng chỉ là nói suông mà thôi.” Trần Phong nói một hồi lâu rồi mới ý thức được không có ai phản ứng lại, anh ta hừ lạnh một tiếng, hững hờ đi đến gần Thiết Tâm Lan thêm mấy bước.

“Thật là thơm quá đi, đây chính là mùi hương cơ thể.” Anh ta hít một hơi thật sâu, sờ vào chỗ vừa mới bị đạp, nhìn bóng lưng của Thiết Tâm Lan: “Xem như hôm nay có chết cùng một chỗ với cô ấy cũng đáng nữa.”

Tôi không hề biết những chuyện xảy ra ở sau lưng, vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, đứng trước áp lực cái chết, tôi vô cùng tập trung: “Chỉ có một viên đạn, nếu như bắn không trúng, dựa vào tính cách gian xảo của con sói đó, chắc có lẽ là sẽ không xuất hiện ở một nơi dễ dàng như thế, tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này.”

Giữa hai hàng lông mày có cơn đau ẩn ẩn, có lẽ là bởi vì thiên mục vừa mới đột phá lại được sử dụng trong thời gian dài, đầu óc cảm thấy choáng váng, tạp niệm đang không ngừng xuất hiện.

“Không còn thời gian nữa.” Mắt, cánh tay, đầu ngắm hợp thành một đường thẳng, tôi đã sớm dự đoán hành động tiếp theo của con sói, lúc nó chuẩn bị nhảy qua một tảng đá khác: “Nổ súng!”

“Bằng!”

Đạn ghim vào thịt, gần như là cùng lúc đó trong họng của con sói vang lên một tiếng sói tru đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK