Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 178

“Bắn trúng rồi.” Ngay cả tôi cũng giật hết cả mình, trạng thái lúc nãy vô cùng vi diệu, căn bản không có cách nào làm lại.

Thở phào một hơi, đầu càng thêm choáng váng, vừa định nói chuyện thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là đã ngã xuống.

“Cao Lãng.”

Được người khác dùng lực ôm lấy từ phía sau, tôi không dám quay đầu lại, chỉ ngửi thấy hương thơm ngào ngạt: “Không có gì đâu, có tôi ở đây.”

Có lẽ là do Thiết Tâm Lan quá giật mình cho nên mới làm ra động tác như thế, tôi không suy nghĩ gì nhiều, bất động thanh sắc lấy tay của cô ta ra, đưa khẩu súng cho Triệu Bân.

“Con sói đầu đàn đã chết rồi, tạm thời không cần phải lo lắng đàn sói nữa.” Thiết Tâm Lan muốn đỡ tôi, lại bị tôi từ chối, bởi vì lúc trả súng tôi phát hiện sắc mặt của Trần Phong rất âm trầm, giống như là có người nào đó nhét tất vào trong miệng của anh ta, còn buộc anh ta phải nuốt xuống vậy đó.

Sự oán hận đó căn bản không thể che giấu, tôi sợ là người này sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, cho nên tôi không kích thích anh ta nữa.

Con sói đầu đàn vừa mới chết, đàn sói không còn tấn công mãnh liệt như lúc nãy nữa, mọi người nắm bắt thời gian nhanh chóng chạy khỏi đám sói.

“Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.” Triệu Bân khập khiễng và Tinh Tinh dìu nhau đi, hai anh em này rất là lạc quan.

Dựa vào tấm bản đồ đơn giản ở trong tay, tôi cùng với cảnh sát đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đi ra khỏi ngọn núi lớn.

“Đội trưởng Thiết.” Ở phía dưới có rất nhiều người tụ tập, bao gồm cả Ngô Mãnh cùng với người chi viện của nhóm 3.

Ban đầu, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh chàng cao to, chắc hẳn là bọn họ đã gặp nhiều nguy hiểm hơn so với chúng tôi, nhưng mà thấy hình như là bọn họ không có ai bị thương hết.

“Đội phó Ngô, từ lúc chia tay đến giờ không có chuyện gì đó chứ?” Mấy lời kịch kinh điển trùm phản diện như thế này, tôi nói vô cùng thuận mồm.

“Trước đó không nghe lời khuyên của đàn em, là do tôi lỗ mãng.” Đội phó Ngô Mãnh của đội điều tra hình sự thuộc chi đội thành phố thế mà lại cúi đầu trước tôi, xác suất này còn thấp hơn là so với việc đi ra khỏi cửa nhặt được một trăm năm mươi triệu.

Anh ta có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Lúc nãy vừa mới lên núi không bao lâu thì chúng tôi đã gặp phải chuyện kỳ quái, đầu tiên là liên tục gặp phải ba người khác nhau hỏi đường, sắc mặt của mấy tên đó trước khi xuất phát rất vội vàng, mấy nơi mà bọn họ hỏi cũng đều là những nghĩa trang công cộng, lúc đó mấy người chúng tôi đã cảm thấy không ổn, sau đó mới phát hiện bọn họ rất có thể là…”

“Khụ khụ.” Chiếc xe cảnh sát ở đằng sau truyền đến tiếng ho khan, Ngô Mãnh nhanh chóng xoay người lại mở cửa xe ra: “May mắn là có vị đạo trưởng này đã ra tay cứu giúp, chúng tôi mới có thể không bị mê mẩn tâm trí, thuận lợi thoát ra.”

“Ông Lưu?” Người đang mặc áo bào trước mắt chính là Lưu mù, mắt của ông ta đeo một miếng vải đen, trên người mặc áo vải thô, cầm trong tay cây đòn gánh trừ tà tổ truyền.

“Haha, hóa ra đây chính là cứu binh do cậu đã phái tới đó à, xin lỗi, có phần lạnh nhạt rồi.”

Bản thân Lưu mù cũng không muốn có dính líu quan hệ với cảnh sát, ông ta lôi tôi qua một bên: “Công an đuổi bắt tội phạm chạy trốn, cậu đi theo tham gia làm cái gì vậy? Lão thọ tinh ăn thạch tín tưởng là mình sẽ sống lâu hơn hả?”

“Nhóm tội phạm bỏ trốn đang bị đuổi bắt lần này chính là nhóm người đã bắt cóc Tiểu Phượng, tôi nhất định phải tham gia.”

“Bọn họ còn dám bắt cóc cả người mệnh hồng loan lệ quỷ quấn thân, cậu vẫn không nên nhúng tay vào mới tốt hơn.” Lưu mù chỉ chỉ vào Thiết Tâm Lan: “Có thể nhận ra được tình cảm của cậu đối với cô cảnh sát đó không bình thường, tôi tính một quẻ giúp cho cậu, cô ta là người hiền từ tự có thiên tướng, không cần cậu phải quan tâm làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK