Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 142

“Bán Tiên!”

“Haiz, không biết là tôi hại cậu hay giúp cậu nữa, mong sau này cậu đừng hận tôi.”

“Mình tôi làm thì mình tôi gánh, sao lại hận ông?”

“Nhóc con nghe kỹ đây, ngưng thần tụ ý, nhìn huyết phù, nhẩm trong lòng.”

“Ngũ phương bồi hồi, nhất trượng chi dư.”

“Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô.”

“Âm đức sung doanh, phá khai ngũ hành.”

“Phúc lâm tâm chí, nhập ngã linh thai!”

Tôi đọc một lần, nhớ trong lòng: “Cảm ơn Bán Tiên.”

“Không cần cảm ơn tôi, chú ngữ này không phải chú mời thần thông thường, tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi.”

Tôi còn muốn nói thêm với Bán Tiên mấy câu nhưng tiếng bước chân trên hành lang đã dừng ở cửa.

“Suỵt!” Tôi ôm lấy Y Y trốn sau giá đặt tro cốt: “Trời sắp sáng rồi, cố gắng trì hoãn thời gian.”

“Kẹt…” Cửa bị đẩy ra, Trương Dung bò vào cửa, bộ dạng càng tăng thêm sự kinh khủng, khóe miệng nhỏ máu tí tách, tóc bay sau đầu.

Cô ta lượn lờ trong phòng như một con dã thú săn mồi, vì không để cô ta phát hiện ra, tôi ôm Y Y không dám dừng lại một chỗ, cũng chạy quanh phòng theo cô ta.

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Trương Dung khuất khỏi tầm mắt tôi.

“Đã đi chưa?” Tôi đặt Y Y xuống, nhìn ra ngoài cửa, ở cửa trống trơn chẳng có gì, đang chuẩn bị thở phào một cái, hình như đầu chạm phải gì đó.

Từ từ ngẩng đầu lên, mấy sợi tóc đen uốn lượn trên không trung… “Khốn kiếp!”

Không biết Trương Dung đã bò lên trên kệ từ khi nào, lúc này đang rủ mái tóc dài, toét miệng rộng cười với tôi!

“Chạy mau!” Tôi túm lấy tay Y Y muốn chạy rangoài cửa, nhưng Y Y vẫn luôn ngoan ngoãn mà lần này lại vùng khỏi tay tôi, hình như con bé nhìn thấy thứ gì đó, chạy tới phía khác của giá đựng tro cốt.

“Y Y! Về đây!”

Tôi cao giọng gọi, bây giờ không rảnh lo chuyện mình bị lộ nữa, đang muốn tiến lên, Trương Dung trên giá nhe răng trợn mắt nhào về phía tôi.

“Cút!” Cầm cái ghế bên cạnh đánh cô ta vào góc tường, móng tay bén nhọn xuyên qua khe hở của ghế cào vào mặt tôi, thậm chí mụ điên này còn dùng răng cắn chân ghế, cuồng loạn mất hết lý trí.

“Y Y!”

Tôi gọi lần nữa, đáng tiếc Y Y không tới, ngược lại cửa phòng tưởng nhớ ở bên cạnh lại mở ra.

Một đám người vốn đã chết xuất hiện hết, tài xế, quần áo bệnh nhân, Vương Xuân Phú, Kiến Nghiệp, Kiến Bang… “Hóa ra mấy người đều là người chết…” Trên xe ngoài tôi ra chỉ có hai người sống, là Y Y và Viên Phong.

Lúc đầu tôi nghĩ người mặc đồ bệnh nhân là người sống, nghĩ anh ta là bệnh nhân bị tai nạn xe cộ chạy từ bệnh viện ra. Nhưng trong máy tính ở nhà hỏa táng, tôi thấy ảnh chụp của anh ta, anh chàng điên điên khùng khùng mặc đồ bệnh nhân này tên là Khuất Phi, là đấu sĩ nổi tiếng bệnh ung thư. Mấy lần quanh quẩn bên lằn sinh tử, khoảng thời gian cuối ý thức mơ hồ, đã bước nửa bước vào quỷ môn quan, nghe nói vừa có thể gặp người, cũng có thể gặp quỷ.

Y Y lên xe là do âm hồn cố ý gây nên, tôi lên xe là do được cõi âm nhờ vả, còn Viên Phong lên xe là vì ác giả ác báo, tà niệm quấn thân, nhân quả báo ứng.

Hành khách đồng hành một đêm lại xuất hiện trước mặt, nhưng hình như bọn họ đều bị mất ý thức bản thân, bây giờ chẳng qua chỉ là cái xác lạnh băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK