Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 192

“Trước giờ mẹ chưa bao giờ đánh con…”

“Lô Kiệt, xin lỗi chú ngay!!” – Nói xong thì bà ấy cũng bắt đầu khóc, hai mẹ con đứng trong hành lang trống trải chẳng quan tâm đến ai cứ thế mà khóc.

“Cháu xin lỗi.” – Cuối cùng cậu bé cũng cúi đầu xin lỗi, sau đó nắm tay người phụ nữ trung niên, hai người cùng nhau đi về phía phòng bệnh.

“Này, thật ra tôi không để ý cái này đâu …” – Sau khi cậu bé cắn tôi, thì ít nhất tôi cũng khẳng định được rằng nó là người sống.

“Tất là do tôi dạy con không tốt, để nó làm phiền cậu.” – Người phụ nữ trung niên sờ trán cậu bé, bà ấy nhìn vào bàn tay đang chảy máu của tôi, do dự một lúc lâu mới nói: “Màn đêm buông xuống rồi, đêm nay tốt hơn hết là cậu đừng nhắm mắt lại.”

“Ý bà là gì?” – Tôi vẫn còn muốn hỏi nữa thì người phụ nữ trung niên đã mang cậu bé trở về phòng của mình.

“Mình luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.” – Tôi quay lại nhìn Tưởng Thi Hàm thì thấy cô ấy vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên giường, thế nên tôi bước ra khỏi phòng 9114, đến căn phòng mà hai mẹ con vừa bước vào.

Nhìn vào bên trong phòng qua cửa kính, cậu bé đang ngồi lẻ loi trên băng ghế lau nước mắt, trong khi mẹ cậu bé thì mình cắm đầy ống dinh dưỡng, nằm trên giường bệnh như đang ngủ say.

“Chỉ có hai người họ trong phòng.” – Lùi lại một bước, tôi nhìn tên của căn phòng bệnh này – ICU – Phòng chăm sóc tích cực.

ICU là phòng chăm sóc tích cực, chỉ có những bệnh nhân bị bệnh nặng và có thể chết bất cứ lúc nào mới tới đây.

Mẹ của cậu bé đang nằm trên giường bệnh với ống thở oxy, lòng bàn tay ngửa lên, các ngón tay thả lỏng tự nhiên, trạng thái này của bà không giống như đang ngủ mà giống như hôn mê sâu.

Làm sao mà một người đang hấp hối sắp chết lại rút ống thở và chạy ra khỏi phòng được? Trong lòng tôi từ từ có câu trả lời.

Nhẹ nhàng gõ cửa, đứa nhỏ ngoái lại nhìn tôi, một lúc lâu sau mới mở cửa.

“Cháu xin lỗi.” – Nó cúi đầu, vẻ mặt xám xịt, lặp lại lời nói vừa rồi.

Tôi nhìn khuôn mặt non nớt của cậu bé, trên mặt không có bất cứ dấu vết gì của cái tát, chỉ có nước mắt vẫn chưa kịp lau đi.

“Mẹ cháu nằm ở đây bao lâu rồi?”

“Một ngày một đêm ạ”

“Ba của cháu đâu? Sao trong phòng chỉ có mình cháu?”

Nhắc đến ba, cậu bé vùi đầu vào hai tay, tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói gì.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.” – Tôi lặng lẽ lui ra khỏi cửa phòng, trước khi đi còn hỏi một câu cuối cùng: “Ai bảo cháu đến gõ cửa phòng 9114? Không thể nào là mẹ cháu nhỉ.”

“Không phải.” – Cậu bé nhìn về phía sau lưng tôi: “Là một ông lão”

“Ông ấy có đặc điểm gì”

“Trên mặt ông ấy đầy những vết nhăn sâu hoắm, vả lại….ông ấy không có cơ thể, chỉ có một cái đầu.”

“Chỉ có một cái đầu ?!” – Tôi đóng cửa lại và đi về phòng 9114, nhiều lúc lời nói của trẻ con rất kỳ quặc, nhưng có ai dám khẳng định đó không phải là thật?

Khi Tưởng Thi Hàm phát bệnh ở trên giường, cô ấy chỉ ra cửa sổ, lúc đó tôi chắc chắn đã dùng điện thoại Underworld Show chụp lại được một khuôn mặt già nua.

Bây giờ nghĩ lại, tôi không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, nơi mà khuôn mặt xuất hiện chính là ô cửa kính trên cửa phòng, nếu là người bình thường thì chiều cao của ông ta cũng phải bằng tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK