Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 179

“Nói cứ như là quẻ bói của ông rất chuẩn vậy đó, một tuần trước ông đã bắt đầu nhắc tôi là tai họa lớn ngập đầu, mây đen áp đỉnh, chẳng phải là bây giờ tôi vẫn sống rất tốt đó à?”

“Cao Lãng, nếu cậu đã nói như vậy, thế thì sau này tôi không thèm quan tâm sự sống chết của cậu nữa!” Lưu mù tức giận dựng râu trừng mắt, cảm giác mang đến cho tôi giống như là Lưu bán tiên ở núi Thanh Thành lúc mà tôi livestream.

“Tôi nói này ông Lưu, có phải là tổ tiên của nhà ông có liên quan đến núi Thanh Thành không vậy?”

“Không biết, đừng có làm phiền tôi.” Lưu mù quay người ngồi vào trong xe cảnh sát, một lát sau lại thò đầu ra: “Con chó của cậu gặp chút vấn đề, gặp ai thì cắn người đó, cậu vẫn nên tự mình đi xem một chút đi.”

“Nó đã xảy ra chuyện gì?” Mặc dù thời gian Bạch Khởi sống cùng tôi không dài, nhưng mà tôi đã xem nó như là người nhà, không suy nghĩ gì nhiều, tôi trực tiếp túm lấy Ngô Mãnh còn đang nói chuyện với Thiết Tâm Lan.

“Con chó đi cùng với Lưu mù đâu rồi? Có phải là nó đã bị thương rồi không hả?”

Ngô Mãnh bị câu chất vấn của tôi làm cho giật mình, qua nửa ngày mới phản ứng lại kịp, biểu cảm trên mặt của anh ta có hơi sâu xa: “Cậu đừng có nóng vội, con chó đó không bị thương, chỉ là…”

“Anh nói cho đàng hoàng đi.” Ngô Mãnh cứ lằng nhà lằng nhằng không hề tương xứng với ngoại hình to khỏe của anh ta.

“Thôi bỏ đi, cậu vẫn nên tự mình xem nó.”

Tôi lại đi lên núi cùng với Ngô Mãnh, vượt qua một ngọn núi, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi máu tanh vô cùng nồng nặc.

“Sao lại có mùi máu nồng nặc như thế, như thế này là chảy bao nhiêu máu?”

Chui ra khỏi rừng rậm, trên một khoảng đất rộng rãi có một con chó cỏ một mình ngồi xổm ở chính giữa tảng đá.

Giống như là một pho tượng không hề cử động, bản thân mang theo cảm giác thê lương và cô độc.

Chỉ nhìn bề ngoài, nó giống như những con chó cỏ bình thường, màu lông hỗn tạp, nhưng mà lúc này lại không có người nào xem nó như là những con chó cỏ bình thường, càng không có người nào dám đi đến gần đó.

Một giọt máu đỏ tươi ấm áp chảy ra khỏi răng nanh bên khóe miệng, lướt qua thân thể cũng đỏ tươi rồi nhỏ lên trên mặt đất, thấm ướt cả đất cát ở dưới người.

Máu tươi đầy người, Bạch Khởi giống như khoác lên chiến bào màu đỏ, chết chóc, hung ác, bá đạo.

“Con chó này của cậu thật là kinh khủng, sau khi chúng tôi được Lưu đạo sĩ cứu ra ngoài lại gặp phải đàn sói, lúc đó sương mù tràn ngập, đàn sói lúc ẩn lúc hiện, những con súc sinh gian xảo đó chờ đến lúc chúng tôi tiêu hao hết đạn thì nó mới bắt đầu tấn công.”

“Số lượng của bọn chúng gấp chúng tôi bốn năm lần, tay không tất sắt, tôi cho rằng chắc chắn là mình phải chết không thể nghi ngờ gì, kết quả là con chó này của cậu một mình nó xâm nhập vào đàn sói.”

“Tôi thật sự không biết nó làm bằng cách nào, trong sương mù chỉ nhìn thấy từng đóa tuyết nở rộ, cuối cùng chỉ nghe thấy con sói đầu đàn hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó đàn sói liền rút lui.”

“Chờ đến lúc chúng tôi tìm thấy con chó này, nó còn cắn chặt cổ của con sói đầu đàn, chờ đến lúc máu của con sói chảy hết rồi mới bằng lòng hả miệng ra.”

Ngô Mãnh vừa hít khí lạnh vừa nói.

“Các người đã được nó cứu, bây giờ lại đối xử với nó như thế hả?” Tôi nhìn Bạch Khởi lẻ loi trơ trọi bị ném một bên trong ngọn núi lớn, trong lòng không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK