CHƯƠNG 223
Người phụ nữ vẫn cúi mặt không trả lời, cô cười một cách nịnh nọt, nước mắt không ngừng rơi, đôi môi tái nhợt, không ngừng lắp bắp nói: “Tôi là lễ vật, tôi là đồ đê tiện, tôi là người phụ nữ của quỷ satan.”
Đa số những bức tranh dưới đất và trên tường đều là người phụ nữ đang tự kể chính câu chuyện của mình, có điều trong số đó cũng có những bức tranh phác họa lại cảnh một số người bị giết.
Cảm giác không chỉ có một hai kẻ giết người, hơn nữa mục đích giết người của bọn họ đều giống nhau, giết người đơn thuần chỉ để tìm thấy niềm an ủi trong tâm hồn.
“Một lũ điên!”
Sau khi tôi xem hết toàn bộ, đứng ở trong phòng, người phụ nữ tuy điên điên khùng khùng nhưng cô ta có nhiều thông tin, chí ít cô ta là người trưởng thành duy nhất biết được sự việc trong phòng giam này.
Chầm chậm tiến lại gần người phụ nữ, cô khoác trên người bộ đồ bệnh nhân, áo quần dơ dáy bẩn thỉu, nhưng da dẻ của cô lại rất sạch sẽ, toát ra một vẻ đẹp bệnh hoạn.
Tôi ngồi xổm bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào sợi dây xích, cũng không biết cô ta đã bị giam cầm ở đây bao lâu, sợi xích thô bạo đâm xuyên qua da thịt rồi da thịt lành lại đắp lên trên, trông vô cùng đáng sợ.
“Bị giam cầm trong một nơi tồi tệ như vậy, thế mà da dẻ lại sạch sẻ đến không ngờ, lẽ nào có người định kì đến đây giúp cô ta tắm rửa sao? Người phụ nữ nói cô ta là lễ vật, là người phụ nữ của quỷ satan, có khi nào satan mà cô ta nói chính là chồng của cô ta?”
Trong tranh cô có ba người con, đúng lúc khi tôi gặp Tống Tiểu Phượng trong phòng giam có nghe anh ta nói, bọn họ là ba anh em, điều này có phải có mối liên hệ nào đó chăng?
Tôi đứng trước mặt người phụ nữ, nhìn cơ thể đang run rẩy của cô ta, trợn trừng mắt nhìn cô ta: “Tôi tình cờ gặp qua hai đứa trẻ ở phòng giam kế bên, bọn họ lần lượt tên là Tống Tiểu Uông, Tống Tiểu Phượng, nghe nói họ còn có người em tên là Tống Tiểu Dao.”
Nói đến đây, nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt người phụ nữ chợt tắt.
Tôi nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô ta, lợi dụng thời cô tôi nói tiếp: “Nghe nói mẹ của họ tên là Uông Phượng Dao.”
Ba tiếng Uông Phượng Dao vừa cất lên, nụ cười trên gương mặt người phụ nữ biến mất hoàn toàn và thay vào đó là một đôi mắt đỏ ngầu chất chứa đầy vẻ giận dữ và đau khổ.
“Có phải cô nhớ ra điều gì đó không? Ba đứa trẻ đó đều đang đợi mẹ chúng trở về, bọn chúng đều nghĩ rằng mẹ của chúng đã chết rồi.”
“Câm miệng!” Giọng một người đàn ông lạ mặt đột nhiên cất lên từ miệng của cô ta, tôi bị dọa một phen, sau đó người phụ nữ bắt đầu đập đầu xuống đất một cách điên cuồng, cô ta dùng toàn bộ sức lực, giống như cố gắng gỡ bỏ thứ gì đó ra khỏi đầu vậy, không lâu sau trán cô chảy máu.
“Cô đang làm gì vậy?!” Tôi trông thấy vậy liền lập tức nắm lấy vai cô ta, để tay lên trán cô ta.
Động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, khoảng chừng hai mươi mấy giây sau, bên ngoài hành lang có tiếng cửa sắt mở ra, có người tiến nhanh về phía phòng giam!
“Có người đến rồi!” Tôi kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh, không để ý đến việc ngăn hành động điên cuồng của người phụ nữ kia, trốn vào bức tường ở cửa.
Chìa khóa được đút vào lỗ khóa, bánh răng chuyển động, cánh của sắt dày cộm được mở ra.
Khi khe cửa được mở rộng, tôi lo lắng hơn bao giờ hết, mồ hôi và nước bẩn lẫn lộn trong lòng bàn tay, vết thương đau nhói, nhưng tôi lại hề không chú ý đến, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang bị mở ra.
“Cơ hội chỉ có một!”
Tôi kéo căng cơ thịt, ấn mạnh bắp chân, trọng tâm đổ dồn xuống phía dưới.
Cánh cửa bị đẩy ra khoảng chừng 10cm, bên ngoài lại không có ai bước vào.