Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 190

“Trò chơi đã bắt đầu rồi nhỉ? Tao muốn xem thử bọn mày có thể giở thủ đoạn gì, mà dám cướp đi mạng sống của một người đang sống sờ sờ ngay trung tâm thành phố.” – Sau ba lần thử thách livestream ở Underworld Show, sức chịu đựng tinh thần của tôi đã vượt xa người thường.

Tiếng viên bi trên đầu vẫn chưa ngừng, đột nhiên cánh cửa gỗ của phòng bệnh 9114 bị vỗ mạnh.

Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn lên đỉnh đầu, không hề biết ai đang đập cửa.

Dập tắt tàn thuốc, mở điện thoại Underworld Show ra, tôi đi về phía cửa.

“Âm thanh vừa nghe thấy có lẽ là đập vào chính giữa cánh cửa. Độ cao này đối với người lớn thì hơi thấp, nên người đập cửa chắc là trẻ con.”

Tôi nhìn ra hành lang bên ngoài qua ô cửa kính trên cửa, sau 12 giờ, hầu hết đèn trong hành lang đều tắt, trừ một chiếc còn lại trong phòng trực của y tá.

“Không có ai cả ư?”

Để đảm bảo an toàn, tôi mở điện thoại Underworld Show ra và quét lại lần nữa, trong hành lang không có ai cả, không có gì bất thường.

“Cửa phòng không thể mở từ bên trong, người thiết kế phòng bệnh này đúng là kỳ lạ.” – Tôi kiểm tra khóa cửa một lượt, trừ phi dùng sức phá, nếu không tôi và Tưởng Thi Hàm không thể nào ra ngoài.

“Đầu tiên là tiếng viên bi trên đầu, sau đó là tiếng đập cửa quái lạ. Chúng mày đang cố ý tạo ra một bầu không khí kinh khủng để làm tao căng thẳng, nhằm có thể thuận tiện ra tay phải không?”. Mấy trò trông có vẻ doạ người này chẳng là gì khi so với những thứ tôi đã trải qua ở Underworld Show: “Chắc là khiến bọn mày phải thất vọng rồi”.

Quay đầu lại nhìn, ban nãy Tưởng Thi Hàm vẫn còn bình thường, đột nhiên hất chăn ra, bàn chân lộ ra ngoài của cô ấy bẻ ngược về phía sau một cách đau đớn, run bần bật quay lưng về phía tôi.

“Sao vậy?” – Tôi vội vàng đi tới trước mặt cô ấy vén chăn ra, phát hiện cô ấy đang cố gắng giật tóc xuống, kéo rất mạnh, ngay cả da đầu cũng hơi biến dạng.

Tôi kiểm tra bằng điện thoại Underworld Show, không có thứ ô trọc gì bên người người phụ nữ này.

“Tưởng Thi Hàm, Tưởng Thi Hàm!” – Tôi lớn tiếng gọi tên cô ấy, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải ra tay khống chế cô ấy.

Ngón tay cô ấy vẫn còn nắm chặt mớ tóc dài mới giật đứt xuống, da đầu sưng đỏ, trợn mắt há mồm, hít lấy hít để không khí.

Cô ấy giống như người chết đuối càng ngày càng xa bờ, liều mạng khua tay, đầu cứ lắc lư, hàm răng cắn chặt ga trải giường.

“Xung quanh không có ma quỷ, có phải cô ấy bị trúng tà thuật gì không?” – Có thể khống chế người khác phát bệnh từ xa, thủ đoạn của đối phương nằm ngoài dự liệu của tôi.

Phải mất mười lăm phút, Tưởng Thi Hàm mới bình thường trở lại, cô ngã quỵ trên giường bệnh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Cô đã thấy những gì?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng cô ấy sẽ trả lời, nào ngờ cô ấy lại giơ tay chỉ về phía cửa phòng.

“Bên ngoài?’ Ngẩng đầu lên nhìn, không có gì ngoài cửa.

Nhưng tôi biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, khi tôi dùng điện thoại di động để quay video, trên ô cửa kính của cửa phòng một khuôn mặt già nua hiện lên trong chớp mắt.

“Ai!” Tôi hét lên trong vô thức, đợi khi tôi nhìn lại, màn hình không còn gì cả.

“Khuôn mặt đầy nếp nhăn, đầu chỉ còn mấy cọng tóc, lớn tuổi như vậy chắc chắn không thể nào là nhân viên của bệnh viện …”- Tôi đắp chăn cho Tưởng Thi Hàm, còn mình thì cầm Thất Cương Phù nấp ở cửa.

“Dù là người hay ma, đừng để tôi bắt được.” Camera điện thoại chĩa vào cửa sổ, tôi dán mắt vào màn hình, sợ bỏ sót thứ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK