Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 203

“Tại sao chủ nhiệm Lý lại gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần?” Tưởng Thi Hàm nhảy lầu, chủ nhiệm Lý cũng bị cảnh sát điều tra, nhưng mà lúc đó ông ta lại ở cùng với 4 5 bác sĩ khác, cho nên ông ta đã được loại trừ.

Lấy điện thoại di động ra tìm địa chỉ bệnh viện tâm thần Hận Sơn, bệnh viện đúng lúc ở phía nam, nhưng mà khoảng cách vô cùng xa, coi như là ở ngoại ô phía nam của Giang Thành.

“Có lẽ chủ nhiệm Lý chỉ là mật báo, giáng đầu sư chân chính là ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn.”

Đánh gãy suy nghĩ của tôi chính là tiếng gọi của Ngô Mãnh ở ngoài cửa: “Không được, mất dấu rồi, ở phía nam có một con sông, chúng tôi không qua đó được.”

Truy xét cả một đêm, phần lớn cảnh sát cũng đã mệt mỏi, mặc dù tôi không cam tâm, nhưng mà cũng chỉ có thể bỏ qua như thế.

“Cậu yên tâm đi, cái chết của Tưởng Thi Hàm có quá nhiều điểm nghi ngờ, chúng tôi sẽ lập án điều tra.” Ngô Mãnh trịnh trọng nhìn tôi: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật đâu.”

Kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại đường Thinh Đường, tôi dựa đầu vào chiếc giường gỗ, mí mắt nặng nề, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi đang nằm ngáy o o, ở một hướng khác của thành phố lại có một người lăn lộn khó ngủ.

Trong biệt thự nào đó ở ngoại ô phía Nam Giang Thành, Giang Phi nằm trên cái nệm cao su dài 2,5 m, ôm chăn, hai mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Trên mặt của cô ta vẫn còn mang theo vẻ đỏ ửng chưa rút cạn, duỗi bàn tay phải ra trước mắt: “Rốt cuộc là mình bị cái gì vậy chứ? Tại sao khi nhắm mắt, trong lòng lại xuất hiện bóng dáng của người đó, tại sao mình lại muốn tìm hiểu chuyện liên quan đến người đó, tại sao mình lại quan tâm tới anh ta như thế?”

“Chẳng lẽ, đây chính là thích hả?”

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.” Giang Phi ngồi phắt dậy từ trên giường, cái chăn rơi xuống lộ ra khung cảnh tươi đẹp trước người, cô ta lấy tay che gương mặt có hơi nóng lên: “Giang Phi, mày đang làm cái gì vậy hả, đường đường là con gái của chủ tịch Giang thị, thế mà mày lại mất hồn mất vía vì một người đàn ông.”

Cô ta vỗ nhẹ vào mặt mình, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, dứt khoát mặc áo ngủ vào rồi ngồi xuống bàn trang điểm ở bên cạnh.

Mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào phòng mang theo từng hơi lạnh.

“Nếu như có một ngày anh ta tỏ tình với mình, vậy thì mình nên làm cái gì đây? Chấp nhận anh ta hả? Nhưng mà anh ta với chị dâu…” Giang Phi đang buồn rười rượi thì lại chợt phát hiện con chó Doberman ở trong sân dưới lầu kêu lên một tiếng, sau đó ngã người ở trong sân.

“Công chúa?” Cô ta rướn người ra ngoài cửa sổ nhìn xem, cũng không phát hiện trong cái gương ở trên bàn trang điểm lại có thêm một gương mặt già nua.

Không có thân, chỉ có một gương mặt lóe lên rồi biến mất.

8 9 giờ sáng, tôi vừa mới luyện xong thiên mục dưới ánh mặt trời, dưới đầu liền truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Vội vàng đi xuống lầu, vừa mở cửa thì có hai người cảnh sát mặc đồng phục xông vào trong nhà, không nói hai lời liền khống chế tôi.

“Làm cái gì vậy, giả mạo cảnh sát là phạm pháp.” Tôi chưa từng nhìn thấy hai tên tên cảnh sát xông vào trong nhà của tôi, nhìn quần áo có vẻ như là cảnh sát vũ trang.

“Cậu chính là Cao Lãng?” Ở ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đi tới, lấy một tấm ảnh chụp có màu so sánh với tôi rồi giơ tay lên: “Xác định mục tiêu của nhiệm vụ, đã hoàn thành bắt giữ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK