Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 195

Tôi không biết rõ tầng hầm của bệnh viện dùng để làm gì, nhưng chung quy đó cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì cho cam. Có thể đây là vị trí của nhà xác.

“Tại sao bọn họ lại đưa Tưởng Thi Hàm đến một nơi như vậy? Chẳng lẽ là định dọa cô ấy sợ đến chết sao?” – Phương pháp này so với giết người bằng dao thì còn đau đớn gấp trăm lần, sự dày vò về mặt tinh thần, để nỗi sợ hãi như một con kiến ăn thịt người bò lên từng sợi dây thần kinh là cái chết tuyệt vọng nhất.

“Không thể thế được, mình phải đi cứu cô ấy!”

Thang máy ấn mãi nhưng không được, tôi chạy như điên về phía cầu thang bộ, băng băng lao xuống lầu.

“Rầm.”

Chạy một hơi từ tầng cao nhất của bệnh viện đến lầu 1, tôi dùng sức đẩy cánh cửa lối đi an toàn.

“Người đâu, mau đến đây.” Tiếng gào thét của tôi phá vỡ sự yên tĩnh của bệnh viện, mấy bác sĩ đang trực ca dụi dụi mắt chạy tới.

“Đừng có gấp, người nhà của anh nằm ở phòng bệnh nào, có chuyện gì từ từ nói.”

“Ồn ào cái gì mà ồn ào, đây là bệnh viện, đúng là không có tố chất.”

Tôi điên cuồng thở dốc, chỉ vào lối thoát hiểm dưới tầng hầm rồi nói: “Mở cửa ra cho tôi, có bệnh nhân đi thang máy xuống tầng hầm rồi.”

“Nói nhảm.” Trong số đó có một bác sĩ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cứ ngáp lên ngáp xuống: “Muốn đi thang máy xuống mấy tầng hầm ở dưới cần phải có quyền hạn, chỉ có một vài bác sĩ biết mật mã mà thôi.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy thang máy dừng ở tầng hầm thứ 3.” Tôi nắm chặt cái áo bluose trắng của bác sĩ: “Lập tức mở cửa, đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người!”

Mấy người bác sĩ cảm thấy hết cách, đành phải về phòng trực lấy chìa khóa tới, đi đi về về mất không ít thời gian.

Chờ đến lúc mở cửa đã là chuyện của năm phút sau.

Tôi không quan tâm đến sự ngăn cản của bác sĩ, nhanh chân chạy xuống tầng hầm, hành lang ở đây âm u đáng sợ, yên tĩnh như là một thế giới khác.

Cánh cửa ở hai bên hành lang đều được khóa chặt, trên ổ khóa có đầy bụi bẩn, chắc có lẽ là đã lâu lắm rồi chưa được mở ra.

Tôi tìm kiếm từng tầng từng tầng, gọi tên của Tưởng Thi Hàm trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng mà lại không nhận được câu trả lời.

“Nè, như vậy là được rồi nha, nếu như cậu cứ như thế này thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

“Đêm hôm khuya khoắc, bệnh nhân tâm thần chạy đến từ đâu vậy chứ?”

“Có phải là nhóm người lần trước gây chuyện ở bệnh viện cố ý đến báo thù?”

Mấy tên bác sĩ đứng trên bậc thang nhìn tôi ở phía xa xa.

Mà tôi thì vẫn đang cố chấp tìm kiếm: “Tôi không thể nào nhìn lầm được, lúc đó thang máy dừng ở tầng hầm thứ ba mà?”

Tìm lần lượt tất cả các căn phòng, đa số phòng đều bị khóa chặt, căn bản không thể bước vào.

Tôi mờ mịt nhìn lại, hai tay nắm chặt, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cứ luôn cảm thấy nhiệt độ dưới mặt đất thấp hơn mặt đất đến mấy độ.

“Đã trôi qua 10 phút, đối phương còn mang theo một người phụ nữ, anh ta có thể giấu ở đâu được chứ?”

Tôi đang suy nghĩ, có hai người bác sĩ đến ngăn cản tôi lại: “Anh là người nhà của bệnh nhân nào, đêm khuya lại quấy rối bệnh viện là một hành vi rất nghiêm trọng.”

“Đã nói với anh từ lúc nãy rồi, dưới tầng hầm chỉ có một vài bác sĩ có thể vào thôi, thằng nhóc này, không phải là anh làm việc gì trái với lương tâm nên gặp phải quỷ đó chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK