Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 151

“Tôi chỉ biết những điều này thôi.”

Hút xong một điếu thuốc, tôi đứng dậy từ chỗ ngồi: “Nếu như sau này anh nhớ ra cái gì đó thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi tên là Cao Lãng, tôi ở đường Thinh Đường Giang Thành.”

Cầm lấy cái túi ra bước xuống xe, chuyện xe tang tuyến 14 cũng chưa được giải quyết êm đẹp, chiếc xe này cùng với khu hỏa thiêu cầu số 3 chắc chắn có mối quan hệ với nhau.

“Bát tự thần sát, phong thủy đại cục, khốn long thăng thiên, song diện Phật…” Tất cả những gì mà tôi trải qua nhìn như là không có liên quan với nhau, trên thực tế thì có có, một sợi dây vô hình đã kết nối chúng lại với nhau.

“Muốn để tôi làm quân cờ, đây chính là bước đi sai nhất của các người.”

Trở lại Khoái Lạc Đỉnh Phong, vừa mới bước vào cửa thì Bạch Khởi đã nhào tới.

“Đau đau! Đi ra nhanh coi.” Tôi ôm nó đi vào trong phòng, chắc có lẽ là cái tên nhóc này đã đói muốn chết rồi, cứ luôn nhào vào trong ngực của tôi.

“Đừng có gấp gáp mà, để tao gọi ông Lưu ra ngoài ăn một bữa cơm thật no, có phúc thì phải cùng hưởng chứ.”

Bấm điện thoại gọi cho Lưu mù, tôi gọi một bàn đồ ăn lớn chờ ông ta ở quán ăn.

“Ông Lưu, cái này.”

Chút nữa là nhân viên khách sạn đã đuổi Lưu mù cầm đòn gánh ra bên ngoài, tôi vội vàng bước lên.

“Cao Lãng, sao thằng nhóc này cậu vẫn còn sống vậy? Không có thiên lý mà?” Tôi có lòng tốt giúp ông ta giải vây, kết quả là câu nói đầu tiên của ông già này sau khi gặp nhau lại làm tôi tức giận đến nỗi muốn phun máu.

“Phi, cái gì gọi là tôi còn sống thì không có thiên lý chứ?”

Lưu mù đi vòng quanh tôi hai vòng: “Thì ra là thế, quẻ tượng biểu hiện không sai, trạng thái bây giờ của cậu cũng không khác gì là chết cho lắm, đã giẫm một chân vào Diêm Vương điện rồi.”

Ông ta vừa nói vừa kéo một sợi tóc từ trên đầu của tôi đưa tới trước mặt: “Tự cậu xem đi, tóc cậu đã biến thành màu trắng rồi, tối ngày hôm qua cậu đã hao tổn tinh huyết toàn thân, còn làm mất cả tuổi thọ.”

Tôi cúi đầu xuống nhìn, đúng là như thế.

“Không phải là ngày hôm qua trước khi cậu đi, tôi đã nhắc nhở cậu ba chuyện ấy, có phải là cậu không tuân thủ một chuyện nào trong đó không thế?”

“Là chuyện nào?” Lưu mù nói quá ẩn ý, tôi không tuân thủ theo một chuyện nào hết.

Kể sơ về quá trình mời thần nhập thân cho Lưu mù nghe, bây giờ nhân sĩ chuyên nghiệp mà tôi dựa vào cũng chỉ có ông ta.

“Ông Lưu, ông nói xem tôi còn có thể cứu được không?”

“Lá bùa không biết rõ lai lịch mà cậu cũng dám dùng lung tung, tôi thật sự rất bội phục năng lực sinh mệnh của cậu đó.”

“Quá khen quá khen.” Tôi mặt dày mày dạn cười làm lành: “Ông xem tình huống của tôi phải làm như thế nào mới có thể bù đắp lại tinh huyết bị hao hụt, có cần phải mua mấy đồ vật bổ dưỡng không?”

“Ngoại vật đều là trị ngọn không trị gốc, cho dù là bây giờ tinh huyết của cậu khôi phục lại, nhưng mà tuổi thọ bị hao tổn không thể quay về.”

“Vậy tôi nên làm gì mới được đây?”

Lưu mù nhìn tôi một hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, ông ta uống một hơi hết rượu ở trong ly: “Nếu không thì cậu theo tôi tu đạo đi.”

Tôi đã sớm có suy nghĩ này rồi, chỉ đợi câu nói này của ông ta: “Sư phụ, mời người…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK