CHƯƠNG 148
“Tạm biệt chú, chú mau khỏe lại nha!”
“Này, cô nói ai có bộ dạng khả nghi?”
Y Y đeo ba lô rời đi, Thiết Tâm Lan đứng cạnh giường, nhìn vết thương ở ngực đầy băng gạc của tôi: “Giấy tờ tùy thân và ví của anh đều để trong ngăn kéo, quần áo lúc trước bị pháp y lấy đi làm giám định rồi, tôi đã mua cho anh bộ quần áo mới để ngay đầu giường ấy.”
Cô quay người bỏ đi, đến cửa lại dừng lại, nói bằng một giọng nói yếu ớt không thể nghe được: “Y Y là phó thác cuối cùng của chị gái tôi trước khi qua đời, Cao Lãng, cảm ơn anh.”
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, hít thở bầu không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà: “Livestream Underworld Show càng ngày càng nguy hiểm, nếu tôi muốn sống, tuyệt đối không thể dựa vào việc đầu cơ trục lợi, tôi muốn tu đạo.”
Tu đạo là một quá trình lâu dài, đòi hỏi tịnh dưỡng tâm trí, nhìn thấu hồng trần.
Cái tôi đang thiếu bây giờ chính là thời gian, đối với những kinh tịch Đạo gia, những bí kíp đã bị thất truyền mà người khác có thể thấy nhưng không thể hiểu được, tôi đều có thể trực tiếp dùng điểm tích lũy để đổi lấy, thường thấy giống như bắp cải trên đồng ruộng.
Tôi lấy chiếc điện thoại di động của Underworld Show ra, màn hình tối đen, đột nhiên tôi nhớ tới một vấn đề: “Hỏng rồi, chiếc vali màu đen chứa máy quay phim với dụng cụ phát sóng trực tiếp khác vẫn còn nằm trên xe buýt ở đường số 14!”
Lúc ấy chiếc xe buýt ở đường số 14 đã đến trạm cuối cùng, tôi nắm tay Y Y và bước xuống xe một cách vội vàng, trong tình huống cấp bách đã để quên chiếc vali ở đó.
“Không được, tôi phải lập tức xuất viện, nếu như công cụ phát sóng Underworld Show bị mất thì về sau phát chương trình dạy đan len à.”
Tôi khẽ động đậy, vết thương ở ngực lại đau nhói, tôi cắn răng thay quần áo, lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh.
… Ngu Thành là tổng giám đốc của công ty giao thông công cộng ở Giang Thành, khôi ngô tuấn tú, sự nghiệp thành đạt, có một người vợ đức hạnh với hai đứa con, một trai một gái. Trong mắt người ngoài anh ta giống như một người có chuyên môn, cũng là đối tượng trong lòng của vô số nữ tài xế.
Buổi chiều ngày hôm nay, Ngu Thành hoàn thành xong công việc, đang chuẩn bị tham gia buổi họp phụ huynh cho con gái.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, là Vương Uy, đội trưởng của tuyến xe bus đường 14.
“Sao anh lại đến đây?” Ngu Thành nâng tách trà lên, thổi nhẹ những lá trà nổi bên trên bề mặt.
Sắc mặt Vương Uy khá khó coi: “Là chuyện liên quan đến chuyến xe buýt cuối trên con đường 14.”
Vừa dứt câu, Ngu Thành liền cau mày: “Lại xảy ra chuyện?”
Vương Uy đáp: “Tình hình cụ thể, anh hãy hỏi anh ta đi.”
Tôi đi ra từ phía sau lưng Vương Uy, đóng cửa lại, nhìn văn phòng quản lý tráng lệ, tôi mỉm cười: “Sống khá quá nhỉ?”
“Anh là…”
Tôi châm một điếu thuốc, ngồi trước mặt Ngu Thành: “Anh không cần quan tâm tôi là ai, nếu như anh không muốn mất đi những gì anh hiện đang có, tốt nhất thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
Rít một hơi thuốc, có lẽ là do đã lâu rồi không hút thuốc, tôi ho vài tiếng.
Phần ngực đau nhói, máu chảy ra ngoài băng gạc.
“Rốt cuộc anh là ai?” Ngu Thành có chút căng thẳng.
“Nghe nói công ty các anh sẽ bổ sung thêm tuyến xe trên đường số 14 vào những tết Nguyên Tiêu, rằm tháng 7 âm lịch, lễ Vu Lan, đi đi lại lại, không cho người ta lên xe, đúng không?”
“Đây là chuyện cơ mật của công ty, không thể tiết lộ.”