Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 187

“Lát nữa anh đi chặn đường y tá trực ban, tôi sẽ đưa Tưởng Thi Hàm đi.” Tôi thấy y tá trực ban bỏ điện thoại vào túi xách rồi đi về phía phòng bệnh, tôi thì thầm với thư ký Trương.

“Không cần thiết đâu, ngày mai hoàn thành thủ tục cũng được mà, cũng chỉ trễ có vài tiếng thôi.” Anh ta chưa biết tính cấp bách của vấn đề nên muốn làm theo thủ tục chính thức.

Tôi đang định nói gì đó thì cô y tá trực ban đã đi tới cửa.

Cô ta gõ cửa rồi không kiên nhẫn nói: “Tâm trạng của bệnh nhân không ổn định, các người ở đây sẽ ảnh hưởng đến lộ trình điều trị của chúng tôi.”

“Bệnh tâm thần cần được điều trị tâm lý, nhìn những hình vẽ trên đầu cô xem, đây là kết quả điều trị của các người sao?” Tôi không chịu thua, nháy mắt với thư ký Trương, rồi chạy đến bên giường đỡ Tưởng Thi Hàm đang trốn trong chăn ngồi dậy.

“Cô nhìn ngón tay của cô ấy đi, mười ngón tay đều bị cắn, vậy mà cô còn có thể ngủ được sao? Đây là cách bệnh viện các người đối xử với người bệnh sao?”

Tôi nghiêm giọng, cô y tá mở miệng hồi lâu mới trả lời: “Anh là ai? Tôi chưa từng thấy anh trong số những người đến thăm bệnh nhân mấy ngày qua.”

“Tôi là anh trai cô ấy, tôi mới từ tỉnh khác trở về, nếu không tin thì cô có thể hỏi thư ký chủ tịch dược phẩm Kiền Đỉnh.” Tôi mượn oai của dược phẩm Kiền Đỉnh nên cho dù có biết mình bịa đặt thì đối phương cũng không dám vạch trần.

Y tá trực ban nhìn thư ký Trương, anh ta nở nụ cười chuyên nghiệp: “Đúng vậy, hôm nay anh ấy mới từ tỉnh khác về, còn chạy tới thăm em gái trong đêm.”

“Nếu là người nhà thì tôi có thể thông cảm, nhưng các người làm ầm ĩ trong phòng bệnh như vậy thì ngoài việc làm tình trạng của cô ấy nặng thêm thì có thể ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.” Cô y tá trực ban đuối lý, đối diện với hai ông lớn như chúng tôi, giọng cô ta ngày càng thấp.

Tôi tranh thủ thời cơ đưa Tưởng Thi Hàm đi: “Thư ký Trương đã gọi cho lãnh đạo của các người rồi, tối nay sẽ chuyển viện…”

“Không được!”

Tôi chưa nói xong thì thì cô y tá trực ban hét lên như mèo bị giẫm phải đuôi.

Nhận ra mình mất bình tĩnh nên cô ta hạ thấp giọng xuống: “Tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào hết, các người không thể mang cô ấy đi được.”

“Tình hình không giống nữa, bây giờ tôi không tin tưởng các người. Tôi cảm thấy các người không phải đang điều trị mà là đang giết người.” Tôi từ từ nheo mắt lại, khi tôi nói ra hai từ giết người thì mí mắt của y tá trực ban giật giật vài lần: “Quả nhiên là các người đã lén lút giở trò.”

“Anh nói như vậy khiến người ta đau lòng lắm đấy biết không? Trên đời này có bác sĩ nào mà không hy vọng bệnh nhân sớm bình phục chứ?” Y tá trực ban cười: “Dù thế nào cũng không thể đưa cô ấy đi được, xuất viện phải cần giấy chứng nhận của bác sĩ và có người nhà đi cùng, các người không đủ điều kiện!”

Tôi cau mày: “Nếu tôi muốn đưa cô ấy đi thì sao?”

“Vậy thì xin lỗi, tôi chỉ có thể báo cảnh sát.” Y tá trực ban không biết đã nhận được bao nhiêu lợi ích mà thái độ lúc này rất cứng rắn, hai tay nắm chặt cửa phòng bệnh.

Ngay khi chúng tôi đang giằng co thì ở cuối hành lang có người bước đến.

40 tuổi, mặc áo blouse và đeo kính gọng đen.

Khi y tá trực ban nhìn thấy người ấy thì giống như nhìn thấy cứu tinh, cô ta chạy tới nắm lấy cánh tay ông ta: “Chủ nhiệm Lý, hai người kia muốn đưa người phụ nữ điên ở phòng bệnh 9114 đi.”

“Được rồi, cô đi làm việc đi, tôi biết rồi.” Chủ nhiệm Lý cười với y tá trực ban, sau đó nhìn hai chúng tôi.

“Tiểu Trương, khuya rồi sao còn chưa ngủ.” Ông ta nhìn thư ký Trương, hình như hai người đã quen nhau từ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK