Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 225

Sức của tôi càng ngày càng lớn, cổ tên bác sẽ bị vẹo sang một bên, nhãn cầu lồi ra ngoài, màu sắc khuôn mặt và cơ thể hoàn toàn khác nhau.

Trước khi chết con người ta thường bùng phát sức mạnh tiềm tàng không thể tưởng tượng được, anh ta nắm chặt lấy cánh tay tôi, ngón tay khoét sâu vào da thịt, khoét thành những vệt máu.

Chúng tôi giằng co hồi lâu, cho đến khi anh ta không còn vùng vẫy nữa, tôi mới từ từ nới lỏng tay.

Người thanh niên nằm trên mặt đất mắt lồi ra như cá chết, năm ngón tay duỗi thẳng trên những bức tranh bằng máu tươi, tôi cũng dùng toàn bộ sức lực mình, ngồi ở cửa.

“Chết rồi sao?” Nhìn thấy cơ thể bất động của hắn ta, tôi mới cảm thấy sợ hãi tột cùng đến mức không thể thốt nên lời, giống hệt như một người bị ném thẳng vào thung lũng tối, khắp nơi gió lạnh thét gào tứ phía.

Quần áo và chìa khóa đều nằm ở hành lang bên ngoài, nhưng tôi lại phát hiện bản thân mình đứng dậy không nổi, cánh tay vẫn còn co quắp lại, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.

Tôi lật ngược tên bác sĩ trẻ kia lại, anh ta chưa chết hoàn toàn, lồng ngực vẫn còn động đậy lên xuống.

Lý trí mách bảo tôi rằng cách tốt nhất bây giờ là đưa hắn ta xuống rãnh, kết thúc hoàn toàn sinh mệnh của hắn ta, thế nhưng có làm cách nào đi nữa tôi cũng không thể làm chuyện này.

Màu máu ở đáy mắt tôi dần dần tan biến, tôi thầm niệm Diệu Chân Pháp Tâm để lấy lại bình tĩnh.

“Giết hay không giết đây?”

Tên bác sĩ này trạc tuổi tôi, và không ai có thể dựa vào ngoại hình của hắn mà biết được hắn là một tên biến thái bệnh hoạn.

Trong lúc tôi đang lưỡng lự, người phụ nữ trong phòng đã dừng hành vi điên cuồng của mình lại, khuôn mặt cô bê bết máu, tiếng khóc của cô vang vọng khắp khòng.

Trong tiếng khóc có tiếng cười, cuối cùng tôi cũng biết được ý của Giang Phi, tiếng khóc này quả thật rất quái dị.

Khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy cánh tay mình đau rát.

Bước ra khỏi phòng giam, bên ngoài là hành lang rộng hai mét, một bên là phòng giam, một bên là một bức tường dày.

Hành lang ẩm thấp và tối tăm, mái nhà rất thấp, thấp đến nỗi có thể lấy tay chạm vào.

“Giống như tôi đã đoán trước đây.”

Hành lang dài khoảng 30 mét, tổng cộng có 8 phòng giam, số cửa của mỗi phòng cũng rất đặc biệt. Lần lượt viết thứ hai, thứ ba, cho đến chủ nhật, chỉ có phòng thứ tám không có bất kì ghi chú gì.

Căn phòng mà người phụ nữ ở có ghi chú là thứ ba, căn phòng mà tôi vốn ở ghi là chủ nhật.

“Những cách ghi chú phòng như thế này có ý nghĩa đặc biệt gì không nhỉ?”

Có quá ít manh mối, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc để phân tích, tôi mang bộ quần áo của tên bác sĩ trẻ vào gian phòng của người phụ nữ bị điên và thay, ngoại hình của tôi với anh ta khá giống nhau, đồ mặc cũng khá vừa người.

Tôi lấy một chùm chìa khóa to từ trong túi áo ra, thử từng chìa vào những ổ khóa trên người cô ta, kết quả chỉ mở được dây xích trên cổ tay và cổ chân của cô ta.

Ổ khóa lớn ôm khít cổ cô ta, tôi xem xét kĩ lưỡng nhưng cũng không thể tìm ra lỗ để đút chìa, cũng có nghĩa là ổ khóa trên cổ cô ta ngay từ lúc đầu đã không có chìa, đồng thời kẻ bạo hành cũng không hề nghĩ đến một ngày nào đó sẽ thả cô ta, trả cô ta sự tự do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK