CHƯƠNG 39
Ghi lời khai hai lần, sau khi được bộ phận kỹ thuật liên quan thẩm định đúng là tối ngày hôm qua tôi không có hành động khác thường nào, tôi mới được Thiết Tâm Lan thả ra ngoài.
Đối với vụ án xác chết ở nhà nghỉ An Tâm, vẫn còn đang được điều tra, bởi vì thời gian kéo dài và có rất nhiều manh mối đều đã biến mất, cho nên thu thập chứng cứ gặp rất nhiều khó khăn.
Tuy nhiên, sau khi điều tra sơ bộ, có thể cho thấy cặp vợ chồng già chỉ xử lý thi thể, người hành hung là một người hoàn toàn khác, mối hiềm nghi lớn nhất chính là đứa con trai nào đó của bọn họ đã ra ngoài làm ăn khoảng 1 năm trước.
Suy đoán ban đầu này là do tôi đưa ra, nguyên nhân rất đơn giản, tôi đã từng trả lời một vấn đề tương tự trong cuộc phỏng vấn ở Underworld Show, hơn nữa, trong vấn đề đó, kẻ giết người chính là đứa con trai có tâm lý biến thái.
Trước sự chứng kiến của Thiết Tâm Lan và các nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình sự, đương nhiên tôi sẽ không tiết lộ sự tồn tại của Underworld Show.
Về việc khi nào người nào đó sẽ bị đưa ra công lý, đây không phải là chuyện mà tôi nên quan tâm, dù sao thì tôi chỉ là thám tử, mà không phải là cảnh sát.
Vừa mới bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi lại đi thẳng đến ngân hàng, tôi dùng điểm tích lũy livestream để đổi lấy vật phẩm. Dựa theo theo lời mà Underworld Show đã nói, chắc là toàn bộ đều được để trong két sắt của tôi.
Mặc dù tôi không biết két sắt cá nhân là cái gì, nhưng mà chắc là Underworld Show sẽ không lừa gạt tôi đâu.
Trên người đầy bùn, ống quần còn bị rách, tôi giống như là một người chạy nạn, bước vào một trong những ngân hàng lớn nhất ở Giang Thành.
“Thưa quý khách, quý khách muốn xử lý nghiệp vụ gì?”
“Tôi muốn lấy đồ trong két sắt cá nhân, số thẻ là 622843.
“Là két sắt của anh? Thật sự xin lỗi, thưa anh, ngân hàng chúng tôi không triển khai nghiệp vụ này, anh có nhầm lẫn gì không?” Thái độ của nhân viên quầy coi như cũng được, nhưng mà những người khác đang xếp hàng xử lý nghiệp vụ thì không có tính khí tốt như thế.
“Cũng không biết cái tên nhà quê ở đâu ra, còn có két sắt cá nhân hả? Cậu ta tưởng ngân hàng này là của nhà cậu ta mở là.”
“Bên cạnh là hợp tác xã tín dụng nông thôn, anh bạn, có phải anh đi nhầm chỗ rồi không?”
“Tốc độ tốc độ đi! Tôi đang gấp lắm.”
Một đám người ở sau lưng la hét om sòm, tôi đã quen từ lâu rồi: “Làm phiền cô tra thêm một lần nữa, số thẻ của tôi là 622843…”
Trên mặt của nhân viên quầy lộ ra vẻ khó xử, bảo vệ ở cửa cũng đang đi về phía bên này: “Không bằng như vậy đi, để tôi hỏi quản lý giúp cho anh, nếu như cô ấy cũng không biết, vậy thì thật sự không có biện pháp.”
Nhân viên quầy này chính là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đến đây thực tập, nếu như đổi lại là người khác, chắc có lẽ là đã không kiên nhẫn được nữa.
“Nè, thời gian của chúng tôi đều rất quý giá.”
“Đồ nhà quê, đứng qua một bên đi!”
Một lúc sau, nhân viên giao dịch ở quầy liền vội vàng quay lại, cô ta không nói gì, chỉ đặt một cái biển tạm dừng nghiệp vụ ở cửa sổ.
“Có ý gì chứ, bỏ bê nhiệm vụ hả, cẩn thận chúng tôi tố cáo cô.”
“Đúng vậy, quản lý của các người đâu rồi, tôi muốn tố cáo.”
Qua mười mấy giây, không chỉ có cửa sổ ở trước mặt của tôi, ngay cả ba quầy giao dịch tiếp theo đều dừng hoạt động, nhân viên chạy vào bên trong.
“Có tình huống gì vậy, diễn tập phòng chống khủng bố hả?”
Tôi đang buồn bực, ở lối đi vip đột nhiên lại truyền tới một âm thanh ngọt ngào: “Anh Cao, mời anh qua bên này.”