CHƯƠNG 41
“Làm gì vậy, ôm cây đợi thỏ hả? Đây coi như là nhà dột còn gặp mưa à?”
Một người trong đó tựa lưng vào chiếc BMW x1, mang theo cái kính gọng vàng, âu phục phẳng phiu, cầm trong tay một xấp giấy màu đỏ.
Một người khác trông khoảng bốn năm mươi tuổi, nhưng mà lại khỏe mạnh cường tráng, thân hình cao lớn, hai mắt được phủ một miếng vải đen, tay cầm cây sào ngồi xổm trước cửa hàng, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Còn người thứ ba thì đáng yêu hơn rất nhiều, cô bé ôm cặp xách rụt rè ngồi ở một bên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang hai người bên cạnh.
“Sao bọn họ lại ở cùng một chỗ vậy chứ?” Tôi biết ba người này, người mặc đồ tây đi chiếc BMW chính là thư ký của tổng giám đốc công ty bất động sản Giang Cẩm, cũng coi như là tai to mặt lớn ở Giang Thành.
Cái người mang theo cây sào, đằng đằng sát khí đó chính là Lưu mù, có vẻ như ông ta không có thiện chí, chắc có lẽ chuyện lá bùa đã bị bại lộ.
Người cuối cùng là cô bé học sinh trung học Hạ Gia Ý, đáng yêu, thẹn thùng, đương nhiên là đang lo lắng cho an toàn của,.
“Haha sự xuất hiện của ba người làm cho cửa hàng phát đạt, nhưng mà bởi vì tôi đang rất khó chịu, ngày hôm nay tạm thời không kinh doanh, vậy thì, tạm biệt tạm biệt…”
Tôi vừa mới quay người lại, một cơn gió lướt qua gò má, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, cái sào bảy thước đập xuống đất trước chân tôi khoảng 1 tấc, gạch lát đường vỡ thành một vết nứt nhỏ.
Cổ họng nhấp nhô, tôi biết là chuyện này đã lớn rồi, trước tiên không nhắc tới hai người kia, chắc chắn là ngày hôm nay Lưu mù đến đây tìm tôi để liều mạng.
“Ông Lưu à, ông làm cái gì vậy? Hiện tại là xã hội pháp quyền, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần phải chĩa dao cầm súng.” Vẻ mặt chua chát, tôi móc chìa khóa ra: “Mọi người đừng đứng ở bên ngoài nữa, ảnh hưởng không tốt, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
“Tôi sẽ không làm phiền, có thể nhìn ra được nghiệp vụ của anh Cao rất phong phú.” Người đàn ông mặc đồ vest đẩy kính mắt, mang nụ cười nghề nghiệp hóa ở trên mặt: “Đây là thiệp mời hôn lễ của cô Diệp Sa và anh Giang, hi vọng là anh có thể nể mặt gác công việc qua một bên mà đến tham gia. Không riêng gì cô Diệp Sa, thật ra anh Giang cũng rất muốn gặp anh một lần.”
“Gặp tôi hả?” Anh ta là con nhà giàu vừa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gặp một kẻ nghèo hèn là tôi đây ở buổi hôn lễ, đơn giản chính là muốn giẫm vào mặt của tôi, nói cho Diệp Sa biết ai mới chính là sự lựa chọn thích hợp.
Tôi có thể dự đoán được ở hôn lễ sẽ xảy ra chuyện gì, một đám người nịnh nọt chắc chắn sẽ châm chọc khiêu khích tôi, giống như chó mà lấy lòng anh Giang, sau đó sẽ làm cho tôi phải khó xử.
“Đúng là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà không sao hết, tôi đã đồng ý với Diệp Sa thì nhất định sẽ lộ diện.” Tôi không phải vò mẻ không sợ nứt, mà là có mấy lời tôi nhất định phải nói thẳng ở trước mặt của người phụ nữ đó.
“Vậy thì mong chờ sự hiện diện của anh.” Cái thiệp mời mạ vàng đặt vào trong lòng bàn tay tôi, người đàn ông mặc đồ vest lái bmw chạy đi.
“Một phiền phức đã đi rồi, tiếp theo còn có hai cái.” Mở cửa hàng, treo bảng hiệu tạm dừng kinh doanh, tôi mời Lưu mù và Hạ Gia Ý vào trong cửa hàng.
Bầu không khí trong cửa hàng có chút ngột ngạt, ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn lá bùa hơi mỏng nằm ở chính giữa bàn làm việc.
“Ông Lưu, ông đừng quá đau buồn, tôi sẽ chịu trách nhiệm với ông mà…” Nhìn sắc mặt tái xanh của Lưu mù, tôi thật sự không thể tưởng tượng rằng có khi mặt của con người lại có thể được so sánh với bức tượng đồng.
“Không có lá bùa này, có lẽ là tôi không sống qua nổi tối hôm qua, nếu như ông muốn đền bù gì thì cứ việc nói, đủ khả năng, tôi tuyệt đối không từ chối.”
“Đền bù hả?” Lưu mù hừ lạnh một tiếng: “Nhân quả báo ứng, tôi muốn cậu dùng mạng của mình để bù đắp, vậy thì tôi bỏ qua, cậu có đồng ý không?”
“Cái này… hiện tại là xã hội pháp chế, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ bị liên lụy có đúng không?” Lau mồ hôi lạnh ở trên trán, bình thường Lưu mù là một động vật ăn cỏ ai cũng có thể trêu chọc, không ngờ tới đối với chuyện này ông ta lại mở miệng ngậm miệng muốn tôi đền mạng: “Đây được coi như là tranh chấp dân sự, nếu không thì tôi bồi thường chút tiền nha?”