Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 167

Mở tin nhắn thoại, để sát tai nghe qua một lượt, tôi lập tức vứt bỏ bánh bao trên tay, chạy thục mạng về phía Phân cục Công an thành phố.

Đoạn tin nhắn đó là của Tiểu Phượng: “Người thứ sáu Lộc Huấn muốn giết chính là Thiết Tâm Lan!”

Đứng ở cổng Phân cục, người gác cửa mới đến ngăn tôi lại: “Anh có biết đây là đâu không? Là nơi anh có thể tùy tiện đi vào sao?”

“Tôi tìm đại đội trưởng cục hình sự Thiết Tâm Lan của các anh, nhanh! Có việc gấp!”

Người gác cửa lắc lư đi ra khỏi phòng: “Có quá nhiều người muốn tìm nữ thần của chúng tôi, anh đừng tưởng rằng anh làm ra dáng vẻ rất quen thuộc thì tôi sẽ cho anh vào trong.”

Người gác cửa này bị ngốc, nhắc đến Thiết Tâm Lan thì như tên hoa si vậy: “Tóm lại bây giờ là thời gian làm việc, anh đừng hòng gặp được.”

“Đúng là cản đường mà!” Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Thiết Tâm Lan: “Alo, đàn chị, chị đang ở đâu?”

“Cao Lãng? Tôi đang làm nhiệm vụ bên ngoài, có gì nói sau đi.”

Giọng tôi bỗng cao lên: “Có phải chị đi bắt tên Lộc Huấn không?”

“Sao cậu biết được? Chúng tôi vừa nhận được tin báo từ một lão nông ở ngoại ô sáng nay.”

“Lập tức dừng xe! Chờ tôi qua đó! Tên đó cố ý tiết lộ vị trí cho mọi người đấy!” Tôi gấp đến nỗi như ngồi trên đống lửa, Lộc Huấn tên này cực kỳ khó đối phó, anh ta rất có khả năng là người phát ngôn hoặc là đệ tử của Song Diện Phật, những thứ họ nhắm đến rất nhiều, không thể nào phạm phải sai lầm đơn giản như vậy.

“Yên tâm đi, chúng tôi đã điều động hơn chục cảnh sát, còn có cảnh khuyển, cho dù tên Lộc Huấn có bản lĩnh tài giỏi đến đâu cũng không thể chạy thoát được.”

“Tôi không phải lo anh ta sẽ chạy thoát! Đây là một cái bẫy, anh ta cố tình để lại sơ hở dụ chị cắn câu!” Dăm ba câu nói qua điện thoại không rõ được, tôi chỉ đành chuyển tin nhắn thoại của Tiểu Phượng cho Thiết Tâm Lan: “Lộc Huấn đã giết năm người ở nhà nghỉ An Tâm, người thứ nhất là đứa em gái vị thành niên của anh ta, người cuối cùng thì là Tiểu Phượng, mà ở giữa còn thiếu một người, người đó chính là chị! Lộc Huấn muốn giết chị!”

Giọng tôi rất lớn, Thiết Tâm Lan nghe xong nhất thời không nói gì.

“Chị có đang nghe không đó? Dừng xe lại đợi tôi qua đó, con người đó các chị không đối phó được đâu.”

“Cao Lãng, chúng tôi là cảnh sát, nếu như chúng tôi không đối phó được, vậy thì tôi càng không thể để cậu cuốn vào.” Thiết Tâm Lan thành khẩn nói: “Yên tâm chờ đợi đi, tôi sẽ đưa Tiểu Phượng về.”

Nói xong cô ta cúp điện thoại.

“Này! Này! Đàn chị! Thiết Tâm Lan!” Tôi cất điện thoại lại vào túi, nhìn người gác cửa ngớ ngẩn trước mặt: “Đội trưởng Thiết của các cậu đi làm nhiệm vụ ở đâu vậy?”

“Không ngờ anh lại có số điện thoại của đội trưởng Thiết, xem ra anh có mối quan hệ không bình thường với nữ thần chúng tôi.”

“Nói cho tôi biết, Thiết Tâm Lan đi đâu làm nhiệm vụ rồi!” Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt, tôi nắm lấy cổ áo của người gác cửa, trong mắt hiện lên một tia sáng đỏ, trông rất hung dữ.

“Nghĩa trang Tùng….Lâm.” Người gác cửa kinh ngạc thốt ra.

Tôi đặt người gác cửa mặt tái mét xuống, chặn một chiếc taxi để rời khỏi Phân cục Thành phố.

“Bác tài, tôi cần đến nghĩa trang Tùng Lâm, phiền bác chạy nhanh giùm tôi.”

“Hôm nay cũng không phải Thanh Minh, sao lại có nhiều người đến nghĩa trang Tùng Lâm vậy?” Bác tài khởi động xe, lẩm bẩm trong miệng.

Tôi để ý đến lời của bác ấy: “Ngoại trừ tôi ra còn có người đi nghĩa trang Tùng Lâm?”

“Đúng vậy, sáng nay bác mới chở người khách kia, là một người kỳ lạ mặc áo choàng đen.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK