Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 175

“Đợi đến trưa khi mặt trời lên tới đỉnh, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài.” – Tôi đứng ở cửa nhìn ra ngoài, sương mù chắc chắn có liên quan đến Lộc Huấn. Nếu không nhân lúc chính ngọ dương khí đang cực thịnh thoát thân, chiều tối hoặc đêm lại càng nguy hiểm hơn.

“Triệu Bân và Mũi To, hai người dìu Tinh Tinh. Tôi đi trước mở đường, Thiết Tâm Lan bọc hậu ở phía sau.”

“Đội trưởng Thiết còn chưa lên tiếng, cậu chỉ huy linh tinh gì vậy? Tưởng mình là cảnh sát thật à?” – Người cảnh sát mũi khoằm đang đi cạnh Thiết Tâm Lan có vẻ rất không hài lòng vì bị tôi gọi là Mũi To, anh ta bĩu môi khinh thường.

“Trần Phong, anh nghe lời Cao Lãng đi. Tôi có thể sống sót tới đây đều nhờ có anh ấy.”

Triệu Bân nói giúp tôi, nhưng Trần Phong lại không vui: “Thằng nhóc này cậu thuộc phe nào? Chúng ta là cảnh sát, nói trắng ra cậu ta chỉ là sinh viên có vết nhơ bị khai trừ khỏi trường. Nếu nói cho đúng thì cậu ta phải gọi tôi là đàn anh đấy.”

Trần Phong nói như thể đang cố ý nhắm vào tôi, cau mày nhìn Trần Phong và Thiết Tâm Lan, họ đều là sinh viên trường cảnh sát cùng khoá, tên Trần Phong này có lẽ thích Thiết Tâm Lan rồi.

“Đừng cãi cọ nữa, Cao Lãng nói đúng, chính ngọ là lúc ánh sáng mạnh nhất. Đây là thời điểm tốt nhất để chúng ta trốn thoát.” – Thiết Tâm Lan xua tay: “Cứ làm theo lời cậu ta nói!”

Nhìn chăm chú vào đồng hồ trên điện thoại, đợi đến gần giữa trưa, mấy người chúng tôi lên đường bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Không có chút nào dấu hiệu về việc sương mù sẽ tan đi, đi được hơn mười mấy mét, tiếng sói tru lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai.

“Cao Lãng, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể ra thoát khỏi đây được?” – Thiết Tâm Lan chậm rãi bước đến bên cạnh tôi.

“Muốn tôi nói thật sao?” – Tôi nắm cục đá trong tay: “Còn chưa được 50%, kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, mà những mục tiêu như chúng ta lại quá lớn. Lộc Huấn đã tính kế từ lâu, lần này e rằng lành ít dữ nhiều.”

“Từ giọng điệu của cậu hình như rất hiểu Lộc Huấn, các cậu đã gặp nhau rồi à?” – Thiết Tâm Lan có chút tò mò.

“Không, nhưng một số điều tôi trải qua gần đây có liên quan đến hắn ta, hoặc là nói có liên quan đến một tín ngưỡng do hắn ta đại diện.” – Tôi hạ giọng: “Chị có nhớ bức tượng Song Diện Phật trong khách sạn An Tâm không? Lộc Huấn là một con cờ trong tay Song Diện Phật.”

Thiết Tâm Lan trầm ngâm, vừa định nói gì đó, một bóng đen xẹt qua trước mắt cô!

“Bầy sói đang tới!”. Mấy người cảnh sát rút súng ra để cảnh giác, tốc độ hành quân của họ chậm lại.

“Húuuuu!” Tiếng tru dài của con sói cực kì rõ ràng. Đây hẳn là mệnh lệnh phát động tấn công của con sói đầu đàn.

Trong sương mù, tầm nhìn bị thu hẹp rất nhiều, càng ngày càng nhiều bóng xám luồn lách giữa các tảng đá.

“Đội trưởng Thiết, chỉ sợ không chỉ là một bầy sói …” – Triệu Bân dựa vào tảng đá không thốt nên lời, không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này, tiếng sói tru liên tục khiến người ta hoảng sợ. Từng bóng hình mờ ảo dần hiện rõ, ít nhất cũng phải mười mấy con.

“Loại đàn sói có quy mô siêu lớn này thông thường sẽ không bao giờ xuất hiện cách chân núi vài km, thức ăn không đủ, bọn chúng không thể sống được ở chỗ này.” – Chỉ có một đáp án mà tôi có thể nghĩ ra : “Lộc Huấn đã sử dụng tà pháp để điều khiển bầy sói.”

Đưa tay sờ lên lồng ngực, trong túi còn có hai lá bùa hộ mệnh: Tiểu Nhi Dạ Đề Phù và Mao Sơn Thất Cương Phù.

“Nếu mình dùng bùa cho đám sói này thì có thể phá giải tà phép không?” Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu tôi, nó đã bị tôi cho ra khỏi não. Bản chất của dã thú là khát máu, dù có thoát khỏi tà phép thì chúng cũng không buông tha con mồi trong vuốt chúng, đây chính là điểm thâm độc của Lộc Huấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK