Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 171

Cứ đi vào trong sương mù dày đặc, cả ba người im lặng không nói gì, lòng trĩu nặng.

Đi đến khoảng lưng chừng núi, tôi đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau đặt đôi bàn tay lên vai tôi: “Lão Ngụy?”

Lão Ngụy lớn tuổi rồi, theo chúng tôi lên xuống núi lâu như vậy có lẽ cũng đã kiệt sức rồi.

Lúc đầu tôi không để ý tới, nhưng vừa đi, tôi vừa thấy vật trên vai càng lúc càng nặng: “Chú ấy sao thế? Cảm thấy không khỏe sao?”

Tôi đi chậm lại, một tay sờ sờ bả vai: “Lão Ngụy, chú không sao chứ?”

Cảm giác từ các đầu ngón tay truyền đến không phải là làn da mịn màng, mà là những sợi lông chích tay.

“Đây là …” Sau khi quay đầu nhìn thứ đặt trên vai, tôi mắt tròn mắt dẹt, tay người đâu ra chứ, rõ ràng là cái chân của hai con vật!

“Sói khoác vai!” Khi tôi còn rất nhỏ từng nghe người trên núi nói rằng, một số người đi bộ vào ban đêm sẽ bị sói hoang khoác vai, những con vật này rất thông minh, giả dạng y như người, chỉ cần quay đầu lại, lập tức bị nó cắn gãy cổ.

Nghĩa địa Tùng Lâm trước đây là một bãi tha ma, lúc đó còn thổ táng, những con sói hoang đói bụng sẽ đào những thi thể vừa mới chôn cất lên để ăn, cho nên những con vật này cũng nhuốm âm khí, vô cùng quỷ quái.

“Phía sau mình đang là sói hoang khoác vai, vậy Lão Ngụy có phải đã bị giết rồi không?” Không dám quay đầu lại, nhìn bóng dáng Triệu Bân càng đi càng xa, sắp biến mất trong làn sương rồi, tôi biết con sói hoang sau lưng sắp nhịn không nổi nữa.

“Làm sao đây?” Trên người tôi không có dao gì, nếu kêu cứu, nhất định con sói hoang sẽ lập tức cắn gãy cổ họng tôi.

Vào lúc này chỉ đành dựa vào bản thân, tôi cố gắng làm nhịp tim bình ổn lại, đi về hướng một cây tùng to lớn.

Từ từ đi tới, vào lúc vai trái đụng vào vỏ cây, tôi bất thình lình nghiêng đầu, hai tay kéo về vai phải!

Nửa thân trái dán chặt vào cây, con sói nhất định sẽ ăn từ bên phải.

Một mùi tanh xộc vào mũi, từ khóe mắt tôi nhìn thấy những chiếc răng nanh đang tiến đến gần!

Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, trong vòng mấy phần mười giây, cơ thể tôi phản ứng trước cả ý thức.

Chỉ trong nháy mắt, tay tôi bắt được răng của con sói!

Triệu Bân!

Tôi bị một con sói khổng lồ vồ ngã. Con vật này quá mạnh, dù tôi cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.

Móng vuốt sắc bén cắm vào da thịt, vết thương trên ngực của tôi bị vỡ ra, vừa động đậy là máu chảy đầm đìa.

Bị kích thích bởi mùi máu, con sói khổng lồ càng hung bạo hơn, miệng đầy răng nanh áp sát vào cổ tôi, nước miếng tanh hôi nhiễu từng giọt lên vết thương.

“Đùng!” Tiếng súng vang lên, đạn sượt qua lông sói găm vào cây thông, mùn gỗ bay tứ tung, thoang thoảng mùi thuốc súng.

Đôi mắt của con sói khổng lồ láo liên, biết không giết được tôi, cũng không hiếu chiến. Nó phóng lên cao, nhảy vào trong màn sương, ngay sau đó đã mất tung mất tích.

“Anh không sao chứ.” – Triệu Bân vội vàng chạy đến với khẩu súng trên tay.

Tôi nằm trên mặt đất, như trở về từ cõi chết, mặc dù quần áo ướt đẫm máu, nhưng không bị thương đến gân cốt.

“Không sao, đều là vết thương ngoài da thôi.” – Tôi vịn tay vào cây thông để đứng lên, hai tay vừa đau vừa tê, cúi đầu nhìn xuống phát hiện trong lòng bàn tay còn có thêm hai cái lỗ máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK