Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 173

“Nghe kỹ xem, ở bên trong có tiếng sói tru đúng không?” Kể từ khi tôi luyện tâm pháp nhập môn của Diệu Chân Quan, năm giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn. Tôi lúc này, ở nơi hoang dã, biểu hiện như một tay thợ săn lão luyện.

Giờ đây, Triệu Bân đã coi tôi như thủ lĩnh, cậu ta dừng lại và yên lặng lắng nghe tiếng sói tru lúc ẩn lúc hiện vang lên từ sâu trong khe núi.

“Vậy mà anh cũng nghe thấy?’ “Do tai tôi khá thính.” Tôi tiện tay nhặt một khối đá đập bể cho nhọn: “Cậu để dành sáu viên đạn còn lại, đừng lãng phí”.

“Sao anh biết là tôi còn sáu viên đạn?” Trong mắt tôi tư thế cầm súng của Triệu Bân không chuẩn chút nào, cả người đầy sơ hở.

“Cảnh sát sử dụng súng lục 64 tiêu chuẩn, bắn được bảy phát. Ban nãy cậu đã bắn một phát, tự đếm thử xem.”

Tôi cầm cục đá đi phía trước, Triệu Bân cầm súng theo sát phía sau: “Con người anh lúc nào cũng bình tĩnh đến đáng sợ. Tôi thấy đội trưởng Thiết nói đúng đấy, anh sinh ra là để làm cảnh sát.”

“Thay vì trở thành một cảnh sát, tôi muốn cưới một cảnh sát về nhà hơn.”

“Mẹ nó, anh dám tia đội trưởng Thiết à, cô ấy là đàn chị khoá trên của anh đấy?”

Khả năng liên tưởng của Triệu Bân khiến tôi cũng phải thán phục, mang theo lính mới này bên cạnh, tôi cảm thấy tình hình của mình còn nguy hiểm hơn: “Im đi, chú ý đến xung quanh.”

Dần dần vào sâu trong Rãnh Lang Đầu, tiếng sói tru không ngừng vang lên bên tai chúng tôi, nhưng tôi và Triệu Bân không hề bị tấn công.

Sau khi đi qua hai khúc cua, leo lên con dốc cao duy nhất, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy căn nhà nhỏ đó.

“Đội trưởng Thiết! Chúng tôi tới đây để tiếp viện!” – Triệu Bân hét lên từ cách xa hơn chục mét.

Có người trong phòng lắc đèn pin ra hiệu mấy lần, được sự cho phép, tôi và Triệu Bân mới dám đi qua.

Đẩy cánh cửa gỗ đổ nát ra, một mùi máu tanh nhàn nhạt bay lên chóp mũi: “Ai bị thương vậy?”

Tôi vội đi kiểm tra thì thấy đó là một cảnh sát da ngăm đen, vai trái của anh ta bị đớp một miếng thịt lớn.

“Tinh Tinh!”, có vẻ Triệu Bân và người bị thương có quan hệ khá tốt, chưa kịp cất súng lục đã chạy tới.

“Bân đến rồi à? Những người khác ở đâu? Đội phó Ngô thì sao?” – Vẻ mặt của Tinh Tinh rất đau đớn, nhưng hắn cũng là một người cứng cỏi, không hề kêu đau một tiếng.

“Ngô Mãnh dẫn theo ba người lên núi từ phía Bắc, tới giờ vẫn chưa tới, chắc đã xảy ra chuyện rồi”. Tôi ngồi xổm trước người Tinh Tinh, kiểm tra vết thương: “Không đúng, vết thương của anh trông không giống bị sói cắn mà trông giống …”

“Vết thương của anh ta là do bị người cắn!” Thiết Tâm Lan bước tới với một khẩu súng cảnh sát trên tay.

“Người cắn?”

“Khoan nói chuyện này, sao cậu lại theo Bân vào núi? Không phải tôi bảo cậu ngoan ngoãn đợi ở nhà đi à?”

Một khi Thiết Tâm Lan khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát, cô ấy sẽ trở nên rất mạnh mẽ, đặc biệt là trước mặt cấp dưới, cô ấy càng phải duy trì sự uy nghiêm của đội trưởng.

Tôi hiểu cách làm của cô ấy, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ dung thứ cho hành vi vô trách nhiệm của cô ấy.

“Tại sao tôi lại tới đây à? Rõ ràng Lộc Huấn nói rõ muốn giết chị, tôi có thể trơ mắt nhìn chị tự đưa mình vào chỗ chết à?”. Tôi chỉ vào sương mù dày đặc bên ngoài: “Tôi đã nói với chị đây là cái bẫy của Lộc Huấn, chị vẫn cứng đầu muốn xông vào, chị có nghĩ tới chuyện sẽ hại chết bao nhiêu người chưa? “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK