Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 149

“Đó là một chiếc xe buýt dân sinh cũ, khởi động bằng cần tay, mỗi lần khởi động bản thân sẽ trượt về phía trước khoảng nửa mét.”

“Tôi không biết anh đang nói gì.”

“Không cho người khác lên xe, nhưng lại dừng lại ở mỗi trạm, ít nhất là 3 phút, nhiều nhất là 5 phút, đúng không?”

“Anh, anh nghe ai nói vậy?”

“Hơn nữa tài xế không thể rời khỏi xe, cố hết sức không nói chuyện với hành khách, đúng không?”

“Đúng vậy…”

“Nếu đã không cho hành khách lên xe, vậy tài xế sẽ nói chuyện với ai? Chẳng lẽ là ma?” Tôi phà khói thuốc, chờ đợi câu trả lời của Ngu Thành.

“Sinh sự vô cớ, Vương Uy, đưa anh ta ra ngoài cho tôi.”

Thái độ của Ngu Thành, ai cũng nhận ra có vẻ không được tự nhiên, tôi nhìn chằm chằm anh ta: “Tối hôm qua vào 1 giờ sáng, tôi ngồi trên xe buýt đường số 14, lên xe ở trạm Mật Vân.”

“Không thể nào, tối hôm qua không có xe!”

“Đồ của tôi rơi trên chiếc xe đó, nếu như anh không tin, chúng ta có thể cùng nhau đi xem thử.”

Đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, có một chiếc xe buýt cũ đang đậu trên bãi đất hoang ở phía sau tòa công ty xe buýt Giang Thành.

Có lẽ là độ tuổi của nó còn lớn hơn so với tôi, so sánh với công ty xe buýt, bãi rác cùng với viện bảo tàng mới chính là nơi thích hợp dành cho nó.

“Mở cửa đi, đồ vật của tôi ở trên xe.” Đi cùng với Vương Uy đội trưởng tuyến xe 14, tôi và Ngu Thành đi đến bên cạnh chiếc xe tang.

“Chờ đã.” Ngu Thành ngăn Vương Uy lại: “Trước khi bước lên, tôi hi vọng là anh có thể nói rõ cho tôi biết đồ vật được đặt ở trong cái túi da đó, như thế này, tôi mới có thể xác định cái túi đó là của anh làm mất.”

Nhìn xe buýt tuyến 14 thành thành thật thật dừng trước mắt, cảnh tượng chấn động lại từ từ xuất hiện ở trong lòng một lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu: “Bên trong cái túi da có hai đồ sạc pin, một cái camera, một cây gậy tự động mã hóa, một cái gậy chụp ảnh tự sướng có thể gập lại.”

“Tại sao đêm khuya cậu lại mang những vật này lên trên xe vậy?” Ngu Thành tò mò hỏi.

“Nếu như tôi là anh thì tôi sẽ ngậm chặt cái miệng của mình lại, bởi vì trên đời này có một cái chết, gọi là anh biết quá nhiều rồi.”

Ngu Thành bị tôi nói lại làm cho không nói nên lời, phất tay ra hiệu cho Vương Uy mở cửa xe.

“Cụp!”

Đi vào trong xe, lại dẫm lên trên nền xe cũ nát một lần nữa, nghe tiếng vang kẽo kẹt, phát ra hương vị gỗ mục, sau lưng bất tri bất giác ướt đẫm.

“Một đêm kinh hồn.” Đi đến hàng thứ hai của chiếc xe, trong ánh mắt tò mò của Ngu Thành và Vương Uy, tôi lấy một cái túi màu đen từ dưới chỗ ngồi.

“Thật sự có thứ này, rốt cuộc là cậu là người hay là quỷ vậy?” Bắp chân của Ngu Thành như nhũn ra, Vương Uy thì lại trực tiếp chạy xuống xe.

Nhìn phản ứng của hai người bọn họ, chắc có lẽ trong lòng của bọn họ biết rõ chuyện của chuyến xe 14.

Tôi kéo khóa kéo ra, lấy đồ vật bên trong vali cho hai người bọn họ xem. Xem một cái, sắc mặt của hai người bọn họ liền khó coi thêm một phần.

“Có thấy rõ chưa? Tối hôm qua, tôi chính là một trong những hành khách trên chiếc xe tang này đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK