Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 189

Tôi lấy điện thoại của Underworld Show ra quét mọi ngóc ngách trong phòng bệnh cũng không thấy bóng dáng của tiểu quỷ, loại cảm giác biết rõ là có ma nhưng lại không tìm ra thật khiến người ta thấy khó chịu.

Tưởng Thi Hàm yên lặng đứng ở trên giường, nhưng lần này cô ta không kiễng chân để vẽ lên trần nhà mà nắm lấy quần áo mình nhìn chằm chằm tôi.

“Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.” Cầm lấy Thất Cương Phù luôn mang theo bên nguời, tôi đóng chặt cửa phòng lại, thường xuyên chú ý tới màn hình điện thoại.

Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cho đến khi tiếng chuông điểm 12 giờ đêm, Tưởng Thi Hàm với vẻ mặt xa lạ nói ra câu đầu tiên kể từ khi bọn họ gặp nhau.

“Trời tối rồi.”

Từ tầng thượng của bệnh viện nhìn ra xa, đêm khuya dường như chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự náo nhiệt của thành phố. Trên đường người xe như mắc cửi, ánh đèn rực rỡ, những bóng người cô đơn đang đung đưa trong ánh đèn neon đầy màu sắc.

“Ừ, trời tối rồi.” – Tôi đóng cửa đi về phía Tưởng Thi Hàm, chỉ cách một cửa sổ, bên trong và bên ngoài phòng bệnh như hai thế giới khác nhau.

Một người phụ nữ để chân trần đứng trên giường bệnh, mắt dõi theo bất cứ chuyển động nào của tôi, dường như đang dò xét tôi.

“Tôi biết những ngày qua có lẽ cô đã chứng kiến rất nhiều điều khó tin, việc xuất hiện đột ngột của chúng hệt như một chiếc búa to lớn đập nát cuộc sống của cô. Tôi thấu hiểu cảm giác của cô, và cũng biết rõ tình trạng hiện tại của cô.” – Đưa hai tay lên, tôi ngồi xuống bên giường cô ấy.

Người phụ nữ cúi đầu, nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe, như muốn ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt tôi.

“Biến cố đột ngột sẽ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân, e rằng trong đầu cô hoàn toàn cho rằng mình đã bị điên, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo giác.” – Tôi rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng và nói: “Thật ra, cô không bị điên, đó không phải ảo giác mà là mà những thứ thật sự tồn tại.”

Ngọn lửa sáng bùng lên từ chiếc bật lửa, ánh sáng mà nó mang lại khác với ánh sáng của đèn điện, cơ thể thực sự có thể cảm nhận được cảm giác nóng bỏng đó.

Hơi ấm đã lâu chưa được cảm nhận truyền đến từ trong tay tôi, Tưởng Thi Hàm từ từ ngồi xổm xuống, hệt như đứa trẻ bắt dế ở quê vào mùa hè, cô thật sự muốn vươn tay bắt lấy ngọn lửa.

Tôi châm thuốc rồi rút lại bật lửa, cuối cùng Tưởng Thi Hàm chỉ chạm được vào tay tôi.

Sự ấm áp và mềm mại là cảm nhận đầu tiên của tôi, và tôi tin rằng cô ấy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi.

“Cô hiểu ra chưa? Tôi là người, một người muốn giúp đỡ cô.”

Có thể là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Tưởng Thi Hàm đột nhiên buông tay, cuộn mình lại trong chăn bông rồi rúc mình vào một góc giường.

Cô ấy giấu đầu trong chăn bông, rõ ràng là từ chối giao tiếp với tôi.

“Xem ra vẫn chưa đến lúc.” – Để phục dựng lại những gì Hoàng Quán Hành thực sự trải qua trước khi chết, chỉ có thể hỏi Tưởng Thi Hàm, cô ấy là nhân chứng duy nhất chứng kiến.

Tôi yên lặng hút thuốc, đang thử nghĩ nên giao tiếp với Tưởng Thi Hàm như thế nào, đột nhiên từ trần nhà trên đầu truyền đến tiếng trẻ con chơi bắn bi.

“Thứ nên đến cũng đã đến rồi.”

Phòng bệnh số 9114 nằm trên tầng cao nhất. Ai lại chạy lên sân thượng bệnh viện lúc 12 giờ đêm để chơi bắn bi?

Đây là bệnh viện, chứ không phải là trung tâm nghiên cứu phi nhân loại, vậy thì đáp án đã rõ rành rành.

Ngẩng đầu lên nghe ngóng, tiếng bi rơi xuống đất khiến người ta cực kỳ khó chịu, điều đáng sợ hơn là vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là những bức tranh kinh dị đẫm máu. Mặc dù tôi biết rõ chúng hầu hết đều được vẽ bằng son môi và thuốc nước, nhưng tôi không thể kềm chế được cảm giác kinh hoàng ấy len lỏi trong từng sợi dây thần kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK