Mục lục
Phòng Livestream Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 194

“2 giờ sáng ngày 26, bệnh nhân tìm cách trốn khỏi phòng bệnhvà phá khóa cửa nhưng bị bác sĩ trực phát hiện và cản lại kịp thời”.

Bản ghi chép về Tưởng Thi Hàm rất chi tiết, qua những ghi chép này, tôi phát hiện ra hai điểm rất kỳ lạ.

Thứ nhất, các triệu chứng của Tưởng Thi Hàm ban đầu không nghiêm trọng, nhưng khi bệnh viện điều trị sâu hơn, tình trạng của cô ấy bắt đầu xấu đi.

Thứ hai, nhìn vào thời gian biểu, Tưởng Thi Hàm chưa bao giờ phát bệnh vào ban ngày hoặc có hành vi tự làm hại bản thân. Nhưng cứ đến đêm, cô ấy như biến thành một con người khác.

“Cùng một người, hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau, vậy thứ thay đổi là chính bản thân cô ấy? Hay môi trường xung quanh?”

Kể từ sau khi bước vào phòng 9114, tôi đã nhiều lần nghe thấy câu này – “Đừng nhắm mắt khi trời tối”.

Câu này nghĩa là gì? Nếu tôi nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện thứ gì đó kinh khủng không thể tưởng tượng nổi ư? Hay là tầng cao nhất của bệnh viện vào đêm khuya sẽ khác với ban ngày?

 

Tôi đọc tất cả hồ sơ, trong vài ngày điều trị sau đó, hành vi của Tưởng Thi Hàm càng ngày càng quái đản, không chỉ khép mình lại hoàn toàn mà còn thường xuyên làm chuyện không thể giải thích được.

Các bác sĩ đành bất lực, chỉ có thể tạm thời để cô ta nằm viện theo dõi, chờ chuyên gia từ tỉnh đến.

Hồ sơ rất chi tiết, nhưng không có điều quan trọng nhất – quá trình điều trị cụ thể.

Bác sĩ điều trị của Tưởng Thi Hàm là một nhà tâm lý học vừa từ nước ngoài trở về, có lẽ sau khi tìm thấy ông ta thì nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

“Bệnh viện tâm thần Hận Sơn.” – Ghi nhớ kỹ cái tên này trong đầu, tôi cất đồ đạc lại chỗ cũ và nhảy ra khỏi phòng trực y tá.

Cánh cửa của phòng 9114 vẫn mở, một ánh sáng yếu ớt chiếu trên hành lang.

“Sau đêm nay, quyền chủ động sẽ nằm trong tay tôi.” – Chưa đi đươc mấy bước, tôi đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào những mảnh thủy tinh trên mặt đất.

“Đó là …” – Trên mảnh thuỷ tinh vỡ sắc bén có vài giọt máu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

“Tiêu rồi!” Tôi hét lên, mở hẳn cửa nhìn vào trong.

Phòng 9114 vắng tanh không một bóng người.

“Tưởng Thi Hàm đâu mất rồi!” Lòng tôi hoảng hốt, chạy nhanh vào phòng, mở rèm cửa, nhìn xuống giường.

“Không có, không có, không có ai cả.”

Từ lúc tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt cho tới khi quay lại, chỉ mất bốn năm phút trước và sau đó, không ngờ kẻ địch lại lợi dụng sơ hở này để đưa Tưởng Thi Hàm đi.

“Có lẽ bọn họ vẫn chưa đi được xa, giờ đuổi theo vẫn còn kịp!”

Tôi lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho cảnh sát, sau đó bật đèn pin của điện thoại lên và bắt đầu lần theo hướng vết máu.

“Những mảnh kính vỡ trải rộng về phía đông hành lang, có lẽ cô ấy đã đi về hướng này.” – Lần theo vài mét tôi lại nhìn thấy vết máu trên mặt đất, chứng tỏ suy luận của tôi đã đúng.

Nhưng khung cảnh hiện ra tiếp đó ngay lập tức khiến tôi bất an, nơi cuối cùng vết máu dừng lại chính là thang máy giữa tòa nhà.

“Bọn họ rời đi bằng thang máy sao?” Tôi nhìn lướt qua dãy số trên thang máy, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ: “Tầng B3 ( tầng hầm 3)!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK