Chương 1117: Sự việc đã rõ!
Ý định ban đầu của Hoàng đế tiên sư là tốt, khi đó hắn cũng là một người thanh niên tốt, có lý tưởng cao đẹp.
Mới hai mươi hai tuổi mà hắn đã đột phá cấp bậc tiên sư.
Ngay cả trước một nghìn năm trước, hắn cũng đã là một thiên tài tuyệt đỉnh.
Vì vậy, hắn đã tạo ra một thế giới nhỏ, mong thoát khỏi sự trừng phạt của thiên nhiên.
Vì siêu hình học đã đạt đến một đỉnh cao nhất định, nên việc hứng chịu những phản ứng dữ dội của tự nhiên là điều gần như không thể tránh khỏi.
Nếu đã như vậy, tôi trốn đi thì sao?
Chúng ta tự tạo ra một không gian, và chúng ta sống trong không gian của chính mình. Liệu thiên nhiên có còn hủy diệt siêu hình học hay không?
Cách làm này của hắn đã được nhiều tiên sư công nhận, và mọi người kéo nhau đến thế giới nhỏ để giúp hắn mở ra không gian.
Thực ra vào thời điểm đó hắn vẫn chưa được gọi là Hoàng đế tiên sư.
Nhưng đến một ngày, mọi thứ đã thay đổi.
Chàng trai thiên tài máu lửa một thời bỗng chốc trở thành một tên bạo chúa máu lạnh vô song.
Hắn đã làm những điều không hợp với logic, nói giết là giết, hơn nữa còn tự xưng là Hoàng đế tiên sư và ra lệnh cho tất cả những tiên sư trong toàn bộ thế giới nhỏ phải phục tùng mình.
Ngoài ra, hắn cũng để lại dấu ấn trên người mỗi tiên sư.
Mục đích có lẽ là để kiểm soát triệt để tất cả các tiên sư.
“Chính là bộ dạng như hiện giờ sao? Tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy?”, Chu Dương hỏi.
Hoàng đế tiên sư hiện giờ hiển nhiên chính là bộ dạng như Thẩm Bích Quân mô tả.
Nhưng dường như một ngày nọ đột nhiên trở thành như thế này.
Rốt cuộc đã xảy ra huyện gì? Khiến cho một người thanh niên đầy nhiệt huyết đang yên đang lành trở thành một bạo chúa mặt lạnh.
“Hòa nhập vào đạo trời”, Thẩm Bích Quân nói.
Mục đích của Hoàng đế tiên sư mở ra thế giới nhỏ này hiển nhiên là để tránh sự trừng phạt của tự nhiên.
Nhưng rõ ràng, hắn đã thất bại.
Đạo trời của tự nhiên đã truy đuổi đến tận thế giới nhỏ này.
Tước đi tâm trí của vị Hoàng đế tiên sư này.
Nói cách khác, Hoàng đế tiên sư hiện tại ở một mức độ nào đó, vẫn là người thanh niên của trước đây.
Nhưng xét ở một mức độ lớn hơn, hắn không còn là một người sống nữa, mà là một hóa thân của đạo trời.
Thứ như tình cảm chính là hóa thân của đạo trời, chẳng trách Chu Dương không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng Chu Dương lại cảm thấy khó hiểu: “Những thứ này liên quan gì đến cô?”
“Hoàng đế tiên sư gì đó này không phải là hóa thân của đạo trời gì đó à? Tại sao tôi lại cảm thấy anh ta có vẻ rất nghe lời của cô vậy?”
“Chuyện này tôi cũng không biết”, Thẩm Bích Quân lắc đầu: “Nhưng có một điều chắc chắn là, tuy rằng đạo trời đã chiếm thân thể của Hoàng đế tiên sư, nhưng trên thực tế, anh ta cũng không hoàn toàn khống chế được tâm thức của Hoàng đế tiên sư”.
“Dưới những yếu tố nhất định, thần trí của bản thân Hoàng đế tiên sư sẽ khôi phục lại được”.
“Ví dụ như lúc tôi có mặt ở đó”.
Sở dĩ Thẩm Bích Quân đến thế giới nhỏ này là bởi vì cô có khả năng trấn áp Hoàng đế tiên sư.
Năm trăm năm trước, đạo trời đã chiếm được thân thể của Hoàng đế tiên sư, nhưng không bao lâu, những tiên sư khác đã phát hiện ra điều này.
Những tiên sư mạnh mẽ đó nhanh chóng hợp nhất và thành lập một hiệp hội các trưởng lão, muốn trực tiếp loại bỏ Hoàng đế tiên sư.
Nhưng vô dụng, những người đó hợp lực lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Hoàng đế tiên sư.
Nhưng họ nhận thấy trong quá trình giao chiến, Hoàng đế tiên sư do dự hết lần này đến lần khác.
Điều này cũng có nghĩa là trên thực tế tâm thức của Hoàng đế tiên sư vẫn tồn tại và không hoàn toàn bị đạo trời chiếm giữ.
Họ đã thử nhiều phương pháp khác nhau để đánh thức Hoàng đế tiên sư.
Nhưng hiệu quả đều không lớn, ba trăm năm trước, tình cờ có một người phụ nữ đến thế giới nhỏ này.
Trước mặt người phụ nữ này, Hoàng đế tiên sư đã thể hiện ra một sự phục tùng.
Hắn không phải là Hoàng đế tiên sư, cũng không phải là hóa thân của đạo trời, chỉ cần người phụ nữ này ở đó, các thuộc tính khác nhau trên người Hoàng đế tiên sư về cơ bản sẽ giảm đi.
Hắn lại trở thành một nhân vật giống trẻ con, hơi ngô nghê ngốc nghếch.
Chu Dương đã hiểu được phần nào, đây không phải là trạng thái hiện giờ của Hoàng đế tiên sư sao!
Lúc trước khi đánh Chu Dương, tên này đã sắc bén và hung bạo như vậy, nhưng về sau, ngay khi Thẩm Bích Quân xuất hiện, hắn lập tức mất hết sức tấn công.
Trở thành một đứa trẻ khờ khạo.
Thẩm Bích Quân gật đầu: “Đúng là như vậy, người phụ nữ xuất hiện trước mặt ba trăm năm trước đã trấn áp người thanh niên này suốt hai trăm năm”.
“Hai trăm năm sau, người phụ nữ bị chính Hoàng đế tiên sư giết chết”.
“Trong khoảng thời gian này, toàn bộ thế giới nhỏ đều tìm kiếm một người có thể trấn áp được Hoàng đế tiên sư, cho nên bọn họ mới tìm đến tôi”.
“Hóa ra là vì nguyên nhân này sao?”, Chu Dương nhìn sang Hoàng đế tiên sư đang đứng một bên nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, không khỏi hỏi: “Nếu như cô có mặt thì anh ta không có bất cứ sự phản kháng nào”.
“Vậy tại sao không giết anh ta luôn đi?”
Giết chết anh ta rồi có phải đỡ bao nhiêu chuyện không!
Không cần thiết phải tìm người để trấn áp nữa.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy. Nếu gặp phải nguy cơ về sự sống chết thì tôi không thể trấn áp anh ta được”, Thẩm Bích Quân thở dài.
“Đối với tình huống này, hội các trưởng lão trong thế giới nhỏ này nói, chỉ có một cách chân chính để giải quyết vấn đề này”.
“Đó là xuất hiện một thiên tài, thiên tài siêu cấp, thiên tài độc nhất vô nhị có thể giết chết được hóa thân của đạo trời, cũng chính là Hoàng đế tiên sư hiện giờ bằng chính sức lực của mình”.
“Nhưng tình huống đó hầu như không thể xảy ra. Tu vi của con người luôn là sự tìm tòi, lĩnh hội các quy luật của tự nhiên. Dù có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn bản thân của đạo trời”.
Thẩm Bích Quân lắc đầu: “Cho nên, đây chính là lý do tôi có mặt ở đây”.
“Đó cũng là lý do tôi buộc phải ở đây. Anh còn câu hỏi gì nữa không?”
Chu Dương lắc đầu.
Có vẻ như vấn đề này thực sự không liên quan gì đến anh.
Mọi thứ đã rõ ràng, lý do Thẩm Bích Quân xuất hiện ở đây, theo một nghĩa nào đó, là để duy trì hòa bình thế giới.
Hơn nữa, có vẻ như Thẩm Bích Quân cũng không phải chịu thiệt thòi gì.
Địa vị của cô trong thế giới nhỏ cũng có thể nói là đứng trên vạn người.
Ngay cả Hoàng đế tiên sư cũng phải tuân theo mệnh lệnh của cô.
Thật đúng là bất khả chiến bại, một kẻ thống trị thực sự.
Chu Dương hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào chuyện này.
Nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.
Thẩm Bích Quân lại cứ thế đến thẳng đây, không có một chút nhớ nhung hay hoài niệm về cuộc sống trước đây của mình.
Có lẽ đây là sự lựa chọn của riêng cô ấy.
Chu Dương đứng lên, nhìn Thẩm Bích Quân, sau đó lại quan sát Hoàng đế tiên sư, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy tôi xin cáo từ”.
“Tôi hy vọng cô có thể sống một cuộc sống tốt đẹp trong thế giới này”.
Thẩm Bích Quân gật đầu vô cảm, tựa như cảm xúc thật sự không hề bị dao động.
Ánh mắt cô tiễn Chu Dương đi ra ngoài.
Nhưng một lúc sau, Chu Dương lại chạy hồng hộc quay lại: “À, giờ tôi quay về thế giới phàm tục như thế nào vậy?”
———————–