Chương 446: Tứ đại gia tộc ở Thủ Đô
Trần Thế Hào vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều lập tức bị chấn đống, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Bọn họ đều có hiểu biết nhất định về Tô gia và Tôn gia ở Đông Hải, bây giờ Trần Thế Hào nói Trần gia ở Thủ Đô muốn tiêu diệt các gia tộc cũng rất đơn giản, có một số chuyện bọn họ có thể tưởng tượng được vài phần.
Tối thiểu, sự khác biệt thực lực khá mơ hồ, trong lòng bọn họ vẫn hiểu rõ.
Nhất là Tô Vỹ.
Bản thân cậu ấy chính là người của Tô gia, còn là con trai độc nhất của Tô Thế Minh. Đối với một vài tình hình hiện nay của Tô gia, đương nhiên hiểu rõ, chi tiết hơn so với người ngoài.
Nhưng cho dù là vậy, khi Trần Thế Hào nói Trần gia có thể dễ dàng tiêu diệt Tô gia, cậu ấy cũng không lên tiếng phản bác.
Bởi vì từ góc độ của cậu ấy, Trần gia ở Thủ Đô có lẽ thật sự có thực lực đó.
Dù sao, một Trần Thế Hào làm mưa làm gió ở Đông Hải, so sánh thực lực bây giờ với Tô gia, cũng không thua kém bao nhiêu.
Nhưng Trần Thế Hào vừa nói, Trần gia ở Thủ Đô nhiều nhất cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu.
Điều này, thật sự khiến cậu ấy cảm thấy kinh sợ.
Càng không nói đến, trong câu nói của Trần Thế Hào còn có một đại gia tộc Thương gia muốn hủy diệt Trần gia cũng là chuyện dễ dàng.
Một trong tứ đại gia tộc của Thủ Đô.
Trong lòng Tô Vỹ cảm thấy ớn lạnh, cậu ấy bỗng dưng nhận ra, thế giới này, đất nước này, còn rất nhiều chuyện mà mình không biết.
Đừng nói là Thương gia ở Thủ Đô, cho dù là Trần gia, trước đây Tô Vỹ cũng không hiểu rõ đến vậy.
Có lẽ, bố cậu ấy sẽ biết rõ hơn?
Tô Vỹ không dám chắc chắn, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn biết, cái gọi là tứ đại gia tộc kia rốt cuộc tồn tại như thế nào.
Có thể khiến Trần Thế Hào kinh hãi, thậm chí là không dám tùy ý nhắc đến.
Không chỉ là Tô Vỹ, những ngời khác cũng như thế, từng người đều nhìn Trần Thế Hào với gương mặt đầy hi vọng.
Đối với sự tồn tại bí ẩn của tứ đại gia tộc Thủ Đô từ trong lời nói của Trần Thế Hào, đương nhiên bọn họ cũng hết sức tò mò.
Có lẽ, lần này nếu không nghe được những chuyện của tứ đại gia tộc, thì sau này họ sẽ không còn cơ hội nữa.
“Tứ đại gia tộc Thủ Đô, trên thực tế là ở Thủ Đô, thậm chí là khắp Hoa Hạ, đều tồn tại như một điều cấm kỵ.”
Trần Thế Hào nhìn sắc mặt của mọi người, đặc biệt là nhìn nét mặt của Chu Dương, thầm trấn tĩnh lại, chậm rãi nói tiếp.
“Tứ đại gia tộc này gồm có Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ Ngũ gia.”
Trần Thế Hào khàn giọng nói, toàn thân dường như đều đã dùng toàn bộ sức lực, trở nên yếu ớt.
Chỉ là nghĩ đến năng lực của tứ đại gia tộc này, Trần Thế Hào không dám mảy may sơ suất.
Khoảng thời gian gần đây, chuyện ông ấy gặp phải hay tin tức ông ấy nghe được ở Thủ Đô, càng khiến người ta phát điên.
Tiểu công chúa của Thương gia, vậy mà lại chạy đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây.
May mắn chỉ là lan truyền trong phạm vi nhỏ, nếu như lan rộng ra ngoài, không biết cả Thủ Đô, thậm chí là cả nước Hoa Hạ sẽ xảy ra đại loạn thế nào nữa.
Đến lúc đó, e là sẽ có hàng ngàn hàng vạn thanh niên tài giỏi của gia tộc lớn từ khắp cả nước đều lần lượt ùa tới.
Còn về mục đích của họ, không cần nghĩ nhiều đương nhiên là nhắm vào tiểu công chúa của Thương gia.
“Trần tổng, Đệ Ngũ gia này là có ý gì? Lẽ nào còn có ai mang họ Đệ Ngũ à?”
Có người bật cười, hỏi.
Những người khác cũng cười ha ha nhìn Trần Thế Hào.
Suy cho cùng, họ của ba gia tộc trước vẫn là bình thường, Chu gia, Thương gia, cũng tính là họ thường gặp.
Cho dù là họ Độc Cô, cũng không phải mọi người chưa từng nghe qua.
Nhưng Đệ Ngũ gia cuối cùng này, trái lại càng khiến người ta có chút mơ hồ.
“Có họ Đệ Ngũ.”
Trần Thế Hoa còn chưa nói gì, Tôn Việt đã mở miệng giải thích.
Ông ấy là người làm truyền thông ở Đông Hải, là một trong ba quản lí của hiệp hội truyền thông, kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết nhiều hơn so với người bình thường.
“Có điều họ Đệ Ngũ này khá hiếm gặp, cho dù là trước đây hay bây giờ, mọi người đều chưa từng nghe qua, trong danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, thật sự có tồn tại họ này, tuy nhiên thứ tự xếp sau cùng.”
Tôn Việt giải thích.
“Đúng là như vậy.”
Lúc này, đã có người dùng điện thoại kiểm tra, quả nhiên trong những họ cuối cùng của danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, đã phát hiện họ Đệ Ngũ này.
“Lẽ nào Đệ Ngũ gia này còn có bí mật gì chăng, nếu không tại sao họ này lại hiếm thấy như vậy?”
Có người lên tiếng hỏi.
“Về điểm này, tôi cũng không biết, trên thực tế, trong tứ đại gia tộc, Chu gia và Thương gia cũng coi như bình thường, với không ít người bên ngoài mà nói, cũng không tính là có bí mật đặc biệt.”
“Nhưng Độc Cô gia, đã có một vài điều thần bí, danh tiếng bên ngoài cũng không vang dội bao nhiêu, nhưng Chu gia và Thương gia cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối địch với Độc Cô gia.”
“Còn về Đệ Ngũ gia, trên thực tế trước nay tôi chưa từng gặp bất cứ ai của Đệ Ngũ gia, chỉ nghe người lớn trong gia tộc từng nhắc đến, Đệ Ngũ gia này, là sự tồn tại mà cả ba đại gia tộc khác cũng không dám đụng vào.”
Trần Thế Hào nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp.
“Nếu như thật sự muốn nói đến, Đệ Ngũ gia này, giống như một loại cấm kỵ cao nhất ở tứ đại gia tộc, ngay cả bất cứ thông tin gì của gia tộc bọn họ cũng không tra ra được.”
Trần Thế Hào nói xong, bầu không khí trở nên im ắng.
Mọi người thật sự không ngờ được, trong sự tồn tại đỉnh cao như thế ở tứ đại gia tộc, lại có một Đệ Ngũ gia cổ quái đến vậy.
Thậm chỉ, cả ba đại gia tộc khác đều không dám tùy tiện trêu chọc?
Đây phải có thực lực hùng mạnh cỡ nào!
Thế nhưng, lúc này điều Chu Dương nghĩ lại là Chu gia.
Chu gia này, chính là Chu gia một trong những tứ đại gia tộc Thủ Đô mà Trần Thế Hào vừa nói sao?
Chính là gia tộc của mình sao?
Nghĩ đến lời của Trần Thế Hào vừa nói, thực lực của Chu gia lớn mạnh, so với bản thân mình, Chu Dương cảm thấy hơi thất vọng.
Với thực lực hiện nay của anh, muốn làm chủ Chu gia, không cần người khác nói, chỉ là bản thân nghĩ, Chu Dương liền biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn tàn khốc.
Thật sự đến bước đó, thứ mà Chu Dương cần đối mặt, không chỉ là tồn tại và tiếng nói khác nhau của nội bộ Chu gia, e rằng còn có không ít kẻ bên ngoài, tiếng nói khác nhau của gia tộc liên quan đến lợi ích của Chu gia.
Những thứ này, nếu như Chu Dương thật sự muốn làm chủ Chu gia, thì buộc phải nắm rõ.
“Nhưng tiểu công chúa kia của Thương gia, không ngoan ngoãn ở Thủ Đô, tại sao phải đến Trường Sa chứ?”
Chu Dương nhỏ giọng hỏi.
Anh biết không thể vô duyên vô cớ mà Trần Thế Hào lại nhắc đến tiểu công chúa của Thương gia.
Chắc chắn cô gái này sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng đối với anh.
Thậm chí, có thể sẽ góp sức không nhỏ khi anh làm chủ Chu gia trong tương lai.
“Tôi phải sửa lại một chút, không phải tiểu công chúa đó muốn đến Trường Sa, mà là đã ở Trường Sa từ lâu rồi, chẳng qua là không ai để ý thôi.”
Trần Thế Hào nghiêm túc nói.
“Mà sỡ dĩ tôi nói những thứ này, chính là muốn nói với mọi người, khoảng thời gian sắp tới, Tương Tây rất có thể sẽ xảy ra chuyện không yên bình, bởi vì tin tức này đã tiết lộ ra ngoài, như vậy con cháu của những đại gia tộc ở Thủ Đô kia rất có khả năng sẽ ùa đến.”
“Vì thế, tiếp sau đó Tương Tây sẽ có khí thế hùng mạnh, tụ tập rất nhiều đại gia tộc, người có thế lực lớn, mà điều mọi người cần chú ý chính là đừng xảy ra mâu thuẫn với những người của thế lực gia tộc này, cho nên khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều phải hành sự cẩn thận.”
———————–