*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nửa giờ sau, một đoàn xe sang trọng chậm rãi đến tòa nhà Hằng Phong.
Dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ, Nhậm Phong bước vào, đi thẳng lên tầng mười bốn.
“Ông Nhậm.”
La Hải bước đến trước, đưa lá thư khuyên nhân nhượng cho ông.
Còn Chu Dương chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, bây giờ để Nhậm Phong đọc xong bức thư khuyên nhân nhượng đã, trong lòng chuẩn bị trước rồi mới tiếp tục bàn bạc chuyện tiếp theo.
Chỉ trong khoảng nửa phút, Nhậm Phong đã đọc xong nội dung của lá thư khuyên nhân nhượng.
Lúc này, sắc mặt của Nhậm Phong vô cùng khó coi.
“Ầm!”
Đột nhiên, Nhậm Phong đấm mạnh xuống bàn, lập tức phát ra một tiếng động như bị bóp nghẹt, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Ngay cả Chu Dương cũng phải liếc nhìn sang, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chu Dương không ngờ rằng Nhậm Phong sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, đây không giống biểu hiện mà Nhậm Phong nên có.
Một ông chủ lớn như Nhậm Phong, dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, mọi người thường gọi đó là dáng vẻ phúc hậu vui vẻ, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ lúc này.
Nhưng vừa nãy, Nhậm Phong lại nổi giận đùng đùng trước mặt nhiều người như vậy, ngoại trừ người thân cận là La Hải ra, thì vẫn có những người ngoài như Chu Dương đang ở bên cạnh.
Một khi Nhậm Phong có một chút biểu hiện nào không tốt, thì rất có thể sẽ bị một trong số những người này truyền ra bên ngoài, chuyện này đối với Nhậm Phong mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Quan trọng nhất, theo như quan điểm của Chu Dương, lá thư khuyên nhân nhượng này hoàn toàn không đủ khả năng khiến cho Nhậm Phong tức giận như vậy được.
Nếu đám người Hứa Du muốn khuyên bọn họ nhân nhượng, thì phía bên mình cứ mặc kệ, thế là xong chuyện.
Hoàn toàn không cần phải nổi giận lớn đến thế.
“Ông Nhậm, ông đã xem xong lá thư này rồi, không biết ông nghĩ thế nào.”
Chu Dương nhẹ giọng hỏi, anh muốn nghe suy nghĩ của Nhậm Phong.
Xét cho cùng, dù là về sự từng trải, kinh nghiệm, tuổi tác hay là danh phận, thì Nhậm Phong đều là thế hệ trước của Chu Dương.
Nhiều lúc, quan điểm của Chu Dương có thể không toàn diện, để Nhậm Phong phát biểu ý kiến của riêng mình, như vậy trong một khía cạnh nào đó có thể được cải thiện được quan điểm của Chu Dương.
“Ức hiếp người quá đáng! Đám người Hứa Du lại dám cả gan ức hiếp tôi như vậy!”
Nhưng Nhậm Phong không thẳng thừng bày tỏ quan điểm, thay vào đó ông ta tức giận thét lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt rung lên thoáng qua vẻ giận dữ, kiến cho người khác khiếp sợ.
“Lá thư này, mọi người phát hiện lúc nào?”
Ánh mắt của Nhậm Phong rực lửa, nhìn mọi người ở xung quanh.
Ông ta nhìn mọi người chằm chằm , khiến bọn họ lập tức im lặng, sợ hãi không dám nói một lời, cũng không dám phát ra một chút tiếng động.
Ngay cả Chu Dương cũng cảm nhận được sự áp lực vô cùng lớn.
Áp lực này phát ra từ trên người của Nhậm Phong, hơn nữa còn không nhằm vào bất kì một đối tượng cụ thể nào.
“Ông Nhậm, bây giờ không phải lúc để truy cứu việc phát hiện lá thư này khi nào, mà vấn đề lúc này là đối phương đã gửi thư khuyên nhân nhượng như vậy rồi thì chúng ta nên đối phó lại như thế nào.”
Chu Dương chủ động nói.
Nếu như bởi vì bất kì một lý do nào đó khiến cho Nhậm Phong nổi giận, vậy thì rất có thể kế hoạch của mọi người đều bị gián đoạn, điều này sẽ không tốt cho cuộc đọ sức của mọi người và đám người Hứa Du.
Ngược lại, nó sẽ làm tiêu hao không ít nhân lực nội bộ, từ đó lộ ra kẽ hở, nếu để đám người Hứa Du nắm được điểm này, vậy thì mối đe dọa với phe của mình sẽ ngày một tăng.
“Chu Dương, cậu nói không sai, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, lại để đám người đó đưa thư tới, thì tất cả bọn họ đều phải có trách nhiệm!”
Nhậm Phong gật đầu, đồng ý với lời này của Chu Dương.
Có điều đến cuối cùng, Nhậm Phong vẫn tức giận trừng mắt nhìn La Hải, trầm giọng nói.
“Đi thông báo, ghi lại danh sách tất cả những bảo vệ trực hôm nay, giảm lương một tháng!”
Sau khi Nhậm Phong nói xong, sắc mặt La Hải hơi thay đổi, anh ta muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Nhậm Phong, La Hải chỉ có thể nuốt lại.
“Vâng, Nhậm tổng, tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Nói xong, La Hải rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người Nhậm Phong, Chu Dươngvà Bào Ca.
Ngay cả Ngưu Xuyên và Tiểu Đao cũng không ở bên trong, hai người họ đứng bên ngoài canh gác, để chuyện như vậy không xảy ra một lần nào nữa.
“Ha ha, khiến hai chú em phải chê cười rồi.”
Chỉ còn lại ba người, cơn tức giận của Nhậm Phong dường như dần tan biến, khi nói giọng điệu của ông ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
“Ha ha, chuyện này cũng có trách nhiệm của chúng tôi, nếu không bên kia cũng đã không thể công khai gửi bức thư này đến như vậy.”
Chu Dương cười nói, mặc dù rất ngạc nhiên về sự thay đổi trước sau của Nhậm Phong, nhưng anh không phải là một kẻ ngốc, cũng sẽ không rảnh rỗi hỏi rõ Nhậm Phong vào lúc này.
Bây giờ hai bên chỉ là quan hệ hợp tác.
Không quá lời khi nói rằng một khi Chu Dương làm điều gì đó khiến cho Nhậm Phong không vừa ý.
Đến lúc đó, thậm chí chưa cần đám người Hứa Du ra tay, thì Nhậm Phong cũng sẽ điều người đi liên hệ với bọn họ, sau đó trực tiếp nhượng lại cửa hàng cuối cùng của tòa nhà Hằng Phong.
Nếu là vậy thì đó là đòn đả kích rất lớn đối với Chu Dương và công ty Danh Dương.
Mà sau đó, bản thân Chu Dương là người chọc giận Nhậm Phong, chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Mặc dù với danh phận và địa vị của Chu Dương ở công ty Danh Dương thì không có ai dám chỉ trích anh, nhưng trên một góc độ nào đó thì độ tín nhiệm của mọi người giành cho Chu Dương cũng sẽ giảm đi.
Quan trọng nhất là Thường Hạo chắc chắn sẽ gia tăng sự khiêu khích đối với Chu Dương, thậm chí sẽ nắm chặt lấy vấn đề này ở trong công ty.
Chu Dương không phải là người thích rắc rối, nên sẽ không để bản thân gặp rắc rối được.
“Ha ha, cậu nói đùa rồi, đám người Hứa Du đã gửi thư đến đây, ít nhất có thể khẳng định một điều, nếu bọn họ có thể thuyết phục chúng ta nhân nhượng bằng cách này, vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ rất vui, còn nếu lá thư khuyên nhân nhượng này không có tác dụng gì, vậy e rằng bọn họ sẽ sử dụng phương pháp tiếp theo.”
“Nói cách khác, đó không phải là phương pháp cuối cùng, bọn họ cũng không muốn phải thật sự phải đấu một trận sinh tử với chúng ta.”