Chương 592: Điểm bất thường của Trương Hải
Đinh Tuấn Phong xoa mặt, trước đây bị đám người Trần Thiên Hạo đánh trọng thương, hai ngày nay mới đỡ hơn.
Tuy trên mặt và trên cơ thể chỉ còn vài vết bầm tím nhạt, thậm chí dường như không còn thấy nữa.
Nhưng nếu cứ đụng đến chỗ bị thương, Đinh Tuấn Phong vẫn cảm thấy hơi đau rát.
Lúc này trên mặt hắn chính là như vậy, ngay cả khi nói chuyện cũng động đến cơ mặt, khiến Đinh Tuấn Phong lại cảm thấy đau đớn.
Nhưng so với hai ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi, mát xa và xoa bóp một chút, đau đớn sẽ giảm đi.
Mà bây giờ những điều này đều không phải là điều Đinh Tuấn Phong nên để ý.
Điều hắn nên quan tâm là Diệp Phương, Chu Dương và cả cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu của công ty Danh Dương.
Đợt kiểm tra lớn lần này thật sự có liên quan đến bọn họ.
Trên thực tế đây chẳng qua là thuật che mắt của Khổng Huy.
Làm lớn thanh thế chuyện kiểm tra khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng đợt này kiểm tra nhất định là vì đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng.
Mà mục đích thật sự của Khổng Huy chỉ để thu hút sự chú ý của đám người Chu Dương, sau đó tiếp tục làm ra một chuyện khác.
“Vương tổng, Khổng thiếu gia rốt cuộc muốn làm gì vậy, làm một trận lớn như thế nhưng bên Diệp Phương hình như không có một chút động tĩnh nào, đến cả việc đối phó với lần kiểm tra này cũng tỏ ra rất thành thạo.”
Đinh Tuấn Phong trầm giọng hỏi.
Thật ra không chỉ Đinh Tuấn Phong, mấy người cộng sự khác cũng vậy.
Rõ ràng đợt kiểm tra lớn như vậy, vốn có thể nhân cơ hội này để khiến Diệp Phương và chi nhánh cửa hàng thành phố Liễu chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng không ngờ Diệp Phương và chi nhánh thành phố Liễu căn bản không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thậm chí đến những nhân viên kiểm tra đó,
lúc rời khỏi cửa hàng chi nhánh, sắc mặt đều không được tốt lắm.
Hiển nhiên, những nhân viên kiểm tra đó vốn không hề tìm được một chút khuyết điểm nào.
“Khổng thiếu gia tự có tính toán của mình, mọi người đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao bản thân tôi cũng đã cho Khổng thiếu gia tất cả cổ phần của cửa hàng rồi, lần này cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tin rằng Khổng thiếu gia sẽ không
để chúng ta thất vọng đâu, không thì tôi cũng sẽ như mọi người, không còn chỗ dựa, thất bại thảm hại mà rời khỏi Tương Tây quay về Đông Hải.”
Vương Vĩ trầm giọng nói, buông bức rèm xuống, không thèm nhìn Diệp Phương ở đối diện đang cười đắc ý.
Có những chuyện, ông ta quả thật biết rất rõ.
Nhưng ván cược cuối cùng này liên quan đến vấn đề thắng lợi cuối cùng giữa bọn họ và Chu Dương, cho nên Vương Vĩ không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Do đó ông ta không hề tiết lộ kế hoạch của Khổng Huy cho mấy người cộng sự kia.
Không phải ông ta không yên tâm về mấy người họ, lo lắng họ sẽ để lộ thông tin ra ngoài, mà ông ta không muốn để Chu Dương biết bất kì điều gì.
Cho dù tin tức này là người bên mình tiết lộ ra hay người của Chu Dương nghe ngóng được, đối với chuyện tiếp theo cần làm của Khổng Huy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Có điều, tôi đã coi thường người phụ nữ Diệp Phương này rồi, đúng là có chút bản lĩnh đấy, người Khổng Huy đặc biệt sắp xếp mà lại chẳng tìm ra được nhược điểm nào của cô ta.”
Vương Vĩ thản nhiên nói, đôi mắt lộ rõ vẻ dè chừng.Đồng thời, trong lòng Vương Vĩ cũng thầm cảm thấy may mắn.
Nếu lúc đầu bản thân không đưa ra lựa chọn rời khỏi Chu Dương, mỗi người một ngả, cũng không ép Diệp Phương, khiến cô tự chọn con đường rời khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Vậy thì bây giờ Diệp Phương vẫn còn trên cùng một chiếc thuyền với bọn họ, nói không chừng có thể giúp đỡ được ông ta nhiều việc hơn.
Nhưng suy nghĩ lại, nếu Diệp Phương không rời đi, thì sau này ở Mỹ phẩm thành phố Liễu ai có tiếng nói còn chưa biết trước được.
“Tiếp theo, bên Khổng thiếu gia sẽ ra tay bất cứ lúc nào, mọi người nhất định phải chú ý, tuyệt đối đừng tiếp xúc với người bên Chu Dương, nếu không
Khổng thiếu gia không nhận ra mọi người, rồi ra tay nhầm, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước.”
Vương Vĩ liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nhắc nhở.
Đã đến bước đường này, bọn họ có thể nói là toàn bộ tinh thần chiến đấu đều chỉ dựa vào khẩu khí.
Mà khẩu khí này chính là hi vọng khao khát muốn thắng Chu Dương.
Một khi khẩu khí này của bọn họ tan biến, hoặc là nói, Khổng Huy ra tay khiến bên Chu Dương chịu thiệt thòi lớn.Đám người bọn họ đều sẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuẩn bị quay trở về Đông Hải.
Nhưng Vương Vĩ không dám đảm bảo, trong mấy người này sẽ không có người lâm trận đào ngũ, vào lúc này phản bội đi về phía Chu Dương, làm giám
điệp hai mặt.
Cho nên ông ta nhất định phải uy hiếp một chút, đồng thời không thể để lộ hành động tiếp theo của Khổng Huy.
Mọi người nghe xong, tất cả đều trở nên nghiêm túc.“Yên tâm đi, Vương tổng, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
…
Cuộc kiểm tra lớn ở phố đi bộ đã kết thúc vào ba ngày trước, trong ba ngày này, cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chu Dương ở Trường Sa cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn, bên Vương Vĩ và Khổng Huy có lẽ thật sự đã từ bỏ.
“Chu Dương, còn một tuần nữa là qua năm mới rồi, khi nào chúng ta quay về Đông Hải?”
Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc cùng nhau xuất hiện trong phòng Chu Dương, thậm chí hai người đã bắt đầu thu dọn hành lý.
Đợi đến lúc Chu Dương xác định quay về Đông Hải, hai người sẽ đặt vé ngay lập tức, sau đó vui vẻ đợi về nhà là được.
“Chờ thêm hai ngày nữa, nếu bọn họ vẫn không ra tay, ba ngày sau chúng ta về Đông Hải, thông báo cho mọi người một tiếng để bọn họ sớm chuẩn bị.”
Chu Dương trầm giọng nói, ba ngày này vô cùng yên tĩnh.Mà chính vì quá yên tĩnh lại khiến Chu Dương phát hiện có gì đó không bình thường, hình như có một mạch nước ngầm đang tuôn trào về phía anh và người bên cạnh anh, nhưng mạch nước ngầm này che giấu rất tốt, vẫn chưa bị ai phát hiện ra, ít nhất là không bị Chu Dương phát hiện.
“Không hay rồi, Chu tổng.”
Lúc này, một gã đàn ông vội vàng chạy đến cửa phòng, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.
“Chu tổng, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Chu Dương quay đầu nhìn lại, anh nhận ra người đàn ông này, Trương Hải là một người lúc đầu theo anh đến từ Đông Hải, ở Đông Hải cũng coi như là có
xuất thân không tồi, phụ trách một công ty tiêu thụ không lớn lắm, từng có hợp tác với công
ty Danh Dương mấy lần, tất cả đều rất tốt.
“Sao vậy? Từ từ nói.”
Trên mặt Chu Dương không biểu lộ thay đổi gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.
Anh biết, trong giây phút này người bên cạnh mình không thể nào vô duyên vô cớ hốt hoảng như vậy, càng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Chu tổng, Trần An và Lý Thần bị một đám người bắt cóc đi rồi, bọn họ bảo tôi về giao cái này cho anh.”
Vẻ mặt Trương Hải vẫn vô cùng căng thẳng, lấy ra từ trong túi một tờ giấy nhăn nhúm, muốn đưa cho Chu Dương.
“Ừ, cậu để ở đây đi, lát nữa tôi sẽ xem, có chuyện gì tôi đều sẽ giải quyết, Trần An và Lý Thần cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cậu cứ đi xuống nghỉ
ngơi thật tốt, thư giãn một chút đi.”
Nhưng Chu Dương không cầm lấy tờ giấy này ngay, mà trái lại anh bảo Trương Hải bỏ tờ giấy trên mặt đất.
“Chu tổng, đám người kia bảo tôi nhất định phải giao tờ giấy này vào tay anh, nói bên trong có chuyện vô cùng quan trọng, nếu anh không xem ngay sẽ hối hận cả đời.”
Nghe Chu Dương nói vậy, dường như Trương Hải bắt đầu sốt ruột, vội vàng hít thật sâu một hơi, cất bước muốn vào trong phòng.
“Đứng lại!”
Tuy nhiên, Trương Hải chỉ mới bước một bước vào phòng đã bị
Chu Dương quát lớn phải dừng lại.
———————–