Chương 448: Hôn ước (2)
Tuy nhiên, chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như thế được.
Không nói đến cái khác, chỉ nói tới thân phận của Chu Dương, vẫn chưa được toàn bộ người trong Chu gia công nhận. Hơn nữa, thực tế mà nói, Chu Dương thực sự chỉ là đứa con riêng ngoài giá thú của Chu gia.
Trong một gia tộc lớn coi trọng thể diện như thế, thì thân phận và thể diện đại diện cho mọi thứ.
Mà thân phận con riêng ngoài giá thú của Chu Dương, có thể nói, sẽ khiến Chu gia chẳng vẻ vang gì trong hôn ước từ trong bụng mẹ này.
Có điều, gia chủ của Thương gia là một người vô cùng kiên quyết, bất kể trên dưới Thương gia đều phản đối, người này vẫn cứng rắn công bố về cuộc liên hôn này, nhưng cũng không trực tiếp nói rõ thân phận của con cháu Chu gia.
Điểm này, cũng xem như cho Chu gia và Thương gia một lời giải thích.
Nếu Chu Dương có đủ năng lực và thực lực để trở về Chu gia, hơn nữa được hầu hết người trong nhà thừa nhận, vậy thì Thương gia cũng không cần phải hủy hôn.
Nhưng nếu như Chu Dương không làm được, vậy thì hành động này của gia chủ Thương gia, cũng xem như giữ thể diện cho Chu gia, để Chu gia chọn ra người phù hợp hoàn thành hôn ước.
Những người biết chuyện này không nhiều, biết nội tình lại càng ít hơn.
Nhưng sự việc này lại có thể lan truyền xôn xao như vậy, ở Thủ Đô thậm chí cũng không phải là một tin tức gì bí mật.
Điều này hoàn toàn là do tiểu công chúa của Thương gia trước khi đi đã hùng hổ tuyên bố rằng, cho dù có phải ở cùng với phụ nữ thì cũng nhất định không kết hôn với người của Chu gia.
Trần Thế Hào nói chậm rãi, cố gắng không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Do vậy phải mất gần hai giờ đồng hồ mới có thể nói ra hết ngọn nguồn của vấn đề một cách rõ ràng.
Trong hai giờ này, Chu Dương không biết mình đã bị sốc bao nhiêu lần
Mỗi lần Trần Thế Hào nói ra thông tin gì đó là một lần Chu Dương thấy kinh hãi.
Cuối cùng, khi Trần Thế Hào nói về cô con gái của Thương gia, Chu Dương bị chấn động đến mức muốn nôn ra máu.
Cho dù là cả đời ở cùng với phụ nữ, cũng không muốn kết hôn với người của Chu gia.
Người của Chu gia là ai? Bây giờ nghe Trần Thế Hào nói xong, Chu Dương cũng tự hiểu là đang ám chỉ mình.
Mặc dù thân phận của bản thân vẫn chưa được biết đến nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, Chu Dương cũng không buồn quan tâm xem cô tiểu thư Thương gia kia biết mình hay không, chỉ dựa vào câu nói trên, có thể nói đối phương đã đắc tội với Chu Dương.
“Ha ha, không sao, tôi trước giờ độ lượng, sẽ không để ý đến chuyện này đâu.”
Chu Dương nghiến răng nói, trên gương mặt không nhìn ra được điểm nào không đúng.
Nhưng Trần Thế Hào vẫn nghe ra chút khó chịu trong giọng điệu của Chu Dương
Dẫu sao, bất cứ người đàn ông nào, bị một cô gái nói như thế, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa, với thân phận của cô tiểu thư nhà Thương gia, câu nói này cứ thế mà ngày càng lan rộng.
Thậm chí một ngày nào đó Chu Dương quay về Chu gia, gia nhập vào nhà họ Chu, câu nói này vẫn sẽ bị một số người đưa ra bàn tán.
“Tuy nhiên, Chu Dương à, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, những người đi theo tiểu thư Thương gia đến Trường Sa này, cậu vẫn nên ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn, nói không chừng bị bọn họ phát hiện ra thân phận, đến lúc đó cậu cũng sẽ gặp rắc rối đấy.”
Trần Thế Hào trầm giọng nói, gương mặt ông ấy lộ vẻ nghiêm trọng.
“Bởi vì những người đó, mục đích của họ là tiểu thư Thương gia, ngoài cô ấy ra, những người khác trong mắt họ chỉ giống như con kiến mà thôi.”
“Thậm chí người trong ngũ đại gia tộc của tỉnh Tương Tây này, cũng đều như thế.”
Trần Thế Hào trầm mặc nói tiếp.
Chu Dương im lặng, đương nhiên hiểu rõ mục đích và hàm ý trong lời nói của Trần Thế Hào.
Dù sao, Chu Dương cũng biết quỹ đầu tư Thời Thượng chỉ là một trong những sản nghiệp của Chu gia ở tỉnh Tương Tây, thậm chí ngay cả Dư gia – gia tộc lớn nhất trong năm gia tộc ở đây cũng không làm gì được, sau một lần xung đột, Dư gia cũng chẳng dám có ý đồ gì với quỹ đầu tư Thời Thượng nữa.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để thấy rằng, cả năm gia tộc lớn ở đây không là gì cả khi đối mặt với những gia tộc lớn khác.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Chu Dương khẽ mỉm cười.
“Ừ, có điều cậu cũng không cần quá lo lắng. Với thực lực và địa vị của cậu bây giờ, e rằng vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý và tò mò của những kẻ đó, vì vậy cậu cũng không phải lo sợ. Ngoài ra, còn có tôi và Chu Thiều Hoa ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trần Thế Hào cười nói, cũng xem như tiêm cho Chu Dương liều thuốc trợ tim cuối cùng.
…
Cùng lúc đó, mấy người Trương gia lần lượt trở về, Trương Luân và Trương Anh cùng đi đến phòng của của Trương Thái Viêm.
Trương Kiệt vừa bị Trương Anh đuổi ra sân sau.
“Bố.”
Trương Luân và Trương Anh nhìn Trương Thái Viêm, bộ mặt áy náy, đồng thời hơi lo lắng.
Bởi vì chuyện bọn họ bí mật đến Trường Sa bàn bạc với Chu Dương, bây giờ sự việc đã náo loạn đến nỗi ai ai cũng biết.
Dưới sự tuyên truyền của vô số các phương tiện truyền thông, bây giờ ở tỉnh Tương Tây, tất cả các gia tộc, hay những người dân bình thường, đều ít nhiều biết đến một vài hành động liên quan của Trương gia bọn họ.
Trương Thái Viêm, đương nhiên không thể không biết.
“Ừ, về rồi đấy à!”
Tuy vậy, điều khiến hai bọn họ không ngờ tới, là Trương lão gia chỉ nhẹ nhàng đáp lại, sau đó liền im lặng trầm mặc, dường như không hề truy cứu chuyện này.
Dĩ nhiên, hai người bọn họ cũng biết rõ, so với việc Trương lão gia nổi cáu thì tình hình bây giờ chứng tỏ ông ta đã thật sự tức giận.
Im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn là sự giận dữ.
Do đó, không đợi ông ta nói gì, Trương Luân đã thẳng thắn thú nhận trước, thậm chí còn đem cả chuyện mình cố ý tiết lộ một ít thông tin ra ngoài nói rõ ràng.
Dẫu sao, Trương Luân biết, trước mặt Trương lão gia, ông ta muốn che giấu điều gì căn bản là chuyện không thể.
Còn nếu như che giấu được, nhưng sau cùng bị phát hiện ra thì ông ta không dám tưởng tượng, cũng không dám cầu xin bố mình, với thân phận là con trai cả, ông ta khó tránh khỏi việc bị trừng phạt.
Trương Anh cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ ông ấy nghĩ Trương Luân sẽ giấu chuyện cố ý tiết lộ thông tin, không ngờ ông ta lại nói thẳng mọi chuyện ra như vậy.
Xem ra, anh cả vẫn là sáng suốt nhất.
“Thưa bố, sự việc đại khái là như thế, con cũng không biết tại sao trong chốc lát lại có nhiều tin đồn lan truyền như vậy, hơn nữa lúc chúng con đang bàn bạc với Chu Dương , phát hiện ra sự việc bọn con liền lập tức trở về.”
Trương Anh trầm giọng nói, cũng xem như nói giúp cho Trương Luân.
Có điều, đây cũng không chỉ là nói đỡ cho Trương Luân
Bọn họ cùng nhau đi đến Trường Sa, cũng xem như cùng hội cùng thuyền, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai cũng phải chịu trách nhiệm.
Do vậy, Trương Anh muốn đứng ngoài cuộc, điều này là không thể.
Vì vậy thay vì đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Luân, thì tốt hơn hết vẫn nên giúp giải thích với Trương Thái Viêm.
“Sau đó thì sao? Các con thương lượng với Chu Dương thế nào rồi? Thái độ cậu ta ra sao?”
———————–