Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 900













Chương 900: Cổ phần năm trăm tệ!



Tạ Linh Ngọc không hề biết chuyện Chu Dương đã đưa mẹ anh tới chỗ Thẩm Bích Quân.



Chu Dương cũng không dám cho cô biết, bởi suy cho cùng Tạ Linh Ngọc mới là vợ của anh.



Đưa mẹ mình tới nhà người phụ nữ khác còn ra thể thống gì?



Nhưng lúc đón Tạ Linh Ngọc tới, anh không nghĩ ngợi gì nhiều.



Bây giờ Tạ Linh Ngọc hỏi, anh mới bỗng giật mình, ấp a ấp úng tìm cớ.



“Bởi vì hai ngày nay anh phải đi xa một chuyến, một mình mẹ anh ở đây cũng không phải lắm, nên anh đã bố trí cho mẹ ở nhà một người bạn”.



Chu Dương cố gắng nói với vẻ tự nhiên nhất.



Nhưng Tạ Linh Ngọc vẫn không tin.



“Mẹ không thích ở một mình sao? Trước kia lúc chúng ta tới tỉnh Tương Tây, mẹ vẫn ở đây một mình mà”.



“Anh bảo đưa đến nhà bạn? Bạn nào vậy?”



“Sức khỏe mẹ cũng không tốt, anh để mẹ ở nhà bạn cũng không tiện, giờ em về rồi, để em chăm sóc mẹ cho”.



Nói xong, bỗng Tạ Linh Ngọc nhớ ra chuyện gì đó: “Phải rồi, anh bảo hai ngày nay anh đi công tác xa? Đi đâu thế, sao trước đó không thấy anh nói gì?”



Đây đều là một loạt câu hỏi trí mạng!



Chu Dương không thể trả lời câu nào cả!



Đột nhiên anh cảm thấy đầu mình như phình to ra.



“Vợ à, em đừng nghĩ nhiều nữa, phải trả lời từng cái một chứ, đúng không?”



“Anh xa nhà là có chuyện riêng, cũng quyết định ngay trong lúc đó nên không nói cho ai”.



“Còn về mẹ anh, anh đã sắp xếp xong rồi, em không cần lo đâu”.



“Nếu như được thì em cứ nghĩ cách giải quyết chuyện của Tạ gia đi, em không thể cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ em được”.



Mặt mày anh nghiêm túc, trông như thể rất quan tâm tới Tạ Linh Ngọc.



Chứ thật ra là anh đang lái sang chuyện khác.



Đương nhiên, anh lái rất khéo léo, chẳng mấy chốc Tạ Linh Ngọc đã bị lừa.



Quả thật cô không định cắt đứt quan hệ mẹ con với bà Tạ.



Sở dĩ cô đi theo Chu Dương là vì cô quá thất vọng với bà Tạ, cho nên muốn cho bà Tạ một bài học kinh nghiệm.



Giờ cũng đã dằn mặt xong rồi, cô phải làm lành với bà Tạ như nào đây?



Còn cả tương lai của công ty cô và toàn thể Tạ gia nữa, phải làm sao bây giờ?



Theo xu hướng phát triển như hiện nay, Tạ Linh Ngọc đã thấy được viễn cảnh Tạ gia bị diệt vong.



Đương nhiên, cùng với sự sụp đổ của Tạ gia, còn có cả công ty một tay cô gây dựng nữa.



Cô rất đau lòng, nhưng thực tế cô cũng biết, cô không thể cứu vãn Tạ gia khỏi cảnh diệt vong.



Đám người Tạ gia đúng là hết thuốc chữa!



“Chu Dương, em định mở một công ty, anh thấy sao?”



Tạ Linh Ngọc ngẩng đầu nhìn Chu Dương, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.



Cô định bán bỏ số cổ phần trong tay, cầm số tiền bán được rời khỏi Tạ gia, rồi mở một công ty mới.



Còn về bà Tạ, cô cũng không lo lắng lắm, dù sao hai người cũng là mẹ con, tuy là đang cạch mặt nhau, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề ngoài mặt.



Nếu Tạ gia sụp đổ, trong tay bà ta không có đồng nào, chắc chắn bà ta sẽ chủ động tìm tới cô, chuyện này thì Tạ Linh Ngọc vô cùng tự tin.



“Vấn đề là Tạ gia sẽ cho em bán cổ phần sao?”



Chu Dương mỉm cười, bình tĩnh chỉ ra vấn đề trong kế hoạch của Tạ Linh Ngọc: “Nếu em có ý định đó, anh khuyên em thực hiện nhanh còn kịp”.



“Bởi nếu để Tạ gia biết được tin này, e là ngay cả một xu tiền cổ phần em cũng không có”.



Tạ Linh Ngọc sốc, bởi trong lòng cô cũng nghĩ vậy, cô vội vàng tra số cổ phần mà cô nắm giữ.



Thế nhưng chỉ có mười phần trăm cổ phần!



Tạ Linh Ngọc sững sờ.



Mới cách đây không lâu, cô vẫn có ba mươi phần trăm cổ phần mà!



Sao đột nhiên lại biến thành mười phần trăm rồi?



Theo bản năng cô phải gọi hỏi cho rõ chuyện, nhưng lại bị Chu Dương ngăn cản.



“Giờ em gọi điện thoại cũng đâu có ý nghĩa gì, đúng không?”



Chu Dương chậm rãi nói.



Tạ Linh Ngọc hơi sửng sốt, mặt hiện lên vẻ hiu quanh, rồi gật đầu.



Phải nhỉ, mặc kệ việc tại sao cổ phần lại bị thiếu hụt, chắc chắn là do người trong Tạ gia nhúng tay vào.



Chẳng cần biết đám người đó tại sao lại làm vậy, tóm lại họ đã lấy cổ phần rồi thì rất khó để đòi lại.



Đáng ra ngay từ đầu cô không nên ký điều khoản của ngang ngược đó!



Cổ phần của tất cả người trong Tạ gia đều đứng tên gia tộc Tạ Thị, và gia chủ có quyền điều chỉnh tỉ lệ cổ phần của mọi người bất cứ lúc nào.



Ký vào điều khoản đó cũng đồng nghĩa với việc Tạ Linh Ngọc chẳng còn cổ phần nào nữa.



Việc cấp bách hiện giờ là nhanh chóng bán tháo mười phần trăm cổ phần trong tay đi!



Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cô biết tìm ai đây?



“Có muốn trả thù Tạ gia không?”, trên mặt Chu Dương chợt hiện ra nụ cười gian xảo.



“Trả thù Tạ gia?”, Tạ Linh Ngọc hỏi.



Nói thật, Tạ Linh Ngọc chưa từng có ý nghĩ như vậy.



Dù Tạ gia có làm chuyện gì quá đáng thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.



Nhưng cô chưa nghĩ tới thì Chu Dương đã nghĩ xong cho cô từ lâu rồi.



Hiện giờ trong tay Tạ Linh Ngọc chỉ còn mười phần trăm cổ phần.



Mười phần trăm cổ phần này trên thị trường cổ phiếu cũng chỉ có giá ba triệu tệ, hơn nữa cũng chẳng thể bán được ngay.



Quan trọng hơn là không được để Tạ gia biết chuyện.



Nên Chu Dương định mua lại mười phần trăm cổ phần này.



Bỏ năm trăm tệ tiền vốn.



Tạ Linh Ngọc sẽ chuyển thẳng cổ phần cho anh, còn anh sẽ chuyển năm trăm tệ vào tài khoản Tạ gia.



Đương nhiên, năm trăm tệ này chỉ là tiền trả cho Tạ gia, số tiền còn lại anh sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của Tạ Linh Ngọc.



Dù sao toàn bộ số cổ phần đều đứng tên Tạ gia, muốn bán số cổ phiếu này thì phải thông qua tài khoản của Tạ gia.



Cho nên Chu Dương mới nghĩ ra cách đó.



Ban đầu Tạ Linh Ngọc vẫn hơi do dự.



Cô không dám tưởng tượng, lúc người của Tạ gia nhận được năm trăm tệ đó sẽ có biểu cảm như nào.



Chắc chắn họ sẽ gọi điện tới chửi mình, đây là điều mà cô không muốn thấy.



Nhưng chẳng mấy chốc cô đã nghĩ thông suốt.



Dù có đối xử tốt với đám vong ân bội nghĩa Tạ gia đó cũng vô ích thôi, đến khi đó phải chửi thì họ vẫn cứ chửi!



Nếu như vậy, tại sao Tạ Linh Ngọc còn nhân từ với họ làm gì? Tại sao phải suy nghĩ cho cảm nhận của họ?



Do đó, cô không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý luôn.



Cô lập tức ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, rồi chuyển lại cổ phần mà cô đứng tên cho Chu Dương.



Còn Chu Dương cũng chuyển cho Tạ gia năm trăm tệ, sau đó chuyển tiếp cho Tạ Linh Ngọc ba triệu tệ.



Trong phòng VIP ở Thúy Hồ Cư, Tạ Linh Ngọc rời khỏi chưa được bao lâu, bữa tiệc gia đình của Tạ gia vẫn chưa kết thúc, lúc này điện thoại của bác cả Tạ gia vang lên.



Nhận được năm trăm tệ!



———————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK