Chương 883: Lời mời của Tạ Linh Ngọc!
Sở dĩ anh nghĩ vậy, không chỉ do Chu Dương là người cẩn thận, mà nội tâm đang anh khá sôi sục.
Không sai, nội tâm sôi sục.
Nghe Ngưu Xuyên giải thích hoàng đế võ giả xong, trong lòng Chu Dương, ngoại trừ sự lo lắng về Hứa gia, còn có cả sự hưng phấn mong chờ.
Có thế nói là sôi sục chờ đợi.
Nếu có một hoàng đế võ giả bảo vệ bên cạnh, thì việc quay về Chu gia chỉ là chuyện nhỏ.
Khéo lúc đó Chu gia còn chạy tới trước mặt mình quỳ lạy!
Hoàng đế võ giả, bốn chữ như in hằn trong lòng Chu Dương.
“Dù Hứa gia không có hoàng đế võ giả, chúng ta cũng phải coi như bọn họ có, để tính kế đối phó”.
Ánh mắt Chu Dương lóe lên tin tự tin: “Bởi vì đánh bại Hứa gia chỉ là khởi đầu, chứ không phải điểm kết thúc của chúng ta!”
“Nếu trên đời có sự hiện diện của hoàng đế võ giả, vậy thì chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp phải!”
“Hoặc là tương lai không xa, chúng ta lại đụng phải hoàng đế võ giả với tư cách kẻ thù, thì nhất định phải cảnh giác từ trước!”
Lời Chu Dương nói nghe có phần điên cuồng đến mức thái quá, dù ở Hứa gia e là cũng không ai dám nói những lời này, không dám đối đầu với hoàng đế võ giả.
Nhưng Chu Dương nói rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
Lúc nghe thấy mấy lời này, ban đầu Ngưu Xuyên còn sửng sốt, nhưng ngay sau, tâm trạng cậu rất kích động!
Đó mới là lão đại của mình!
Cậu sợ Chu Dương sẽ run rẩy sợ hãi, nhưng hóa ra ý chí chiến đấu của anh còn mãnh liệt hơn!
Vì thế, Ngưu Xuyên biết cậu không nhìn sai người!
“Anh Dương, anh có cách nào tốt không?”, Ngưu Xuyên vội hỏi.
Cậu muốn biết, Chu Dương sau khi biết hoàng đế võ giả mạnh như vậy, mà vẫn tự tin khảng khái, chẳng lẽ anh đã nghĩ ra cách đánh bại nào rồi?
“À, cái này, tạm thời chưa nghĩ ra”.
“Nhưng tôi không tin, hoàng đế võ giả không hề có nhược điểm. Bây giờ tình báo của chúng ta quá ít, thời gian không đủ, nên chưa nghĩ ra cách ứng phó nào”.
“Song tôi thấy, nếu có thời gian, chắc chắc sẽ có cách”.
Chu Dương kiên định nói.
Ngưu Xuyên nghĩ ngợi một lát.
Cậu không quá thất vọng, vì đã sớm dự liệu được câu trả lời của Chu Dương.
Chu Dương có được sự tự tin hiếm hoi như này, nếu bắt anh ấy trong khoảng thời gian ngắn phải nghĩ ra cách đối đầu hoàng đế võ giả, thì đúng là ép người quá đáng.
Nếu chuyện này thật sự làm được, thì không cần sự tồn tại của hoàng đế võ giả.
“Anh Dương, hay là anh đi với em đến chỗ này thử xem, nói không chừng lại tìm ra cách”.
Ngưu Xuyên nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng.
Giọng cậu rất nghiêm túc, như thế quyết định này với cậu ấy là sự lựa chọn rất khó khăn.
“Hả? Chỗ nào?”, mắt Chu Dương sáng lên, vội hỏi lại.
Dù ngoài miệng rất tự tin, nhưng sau khi nghe hoàng đế võ giả mạnh như nào, Chu Dương lúc này vẫn rất đau đầu.
Song Ngưu Xuyên nói có cách đối phó với hoàng đế võ giả, điều này khiến anh vô cùng hứng thú.
“Thánh Sơn”, Ngưu Xuyên chậm rãi nói.
“Thánh Sơn?”
Chu Dương trước giờ chưa từng nghe tới địa danh này, có vẻ khắp Đông Hải không có ngọn núi này.
“Không, Thánh Sơn ở ngay trong Đông Hải”, Ngưu Xuyên nói tiếp: “Chỉ là tới nay không ai nhắc đến thôi”.
“Tên ngọn núi này, số ít tông sư võ giả từng nghe, người bình thường không hề biết, nên anh chưa từng nghe tên cũng là chuyện bình thường”.
“Trong đó có gì? Sao đến đó lại tìm ra cách đối phó hoàng đế võ giả?”
Chu Dương hơi hoài nghi.
Nhưng không phải anh nghi ngờ Ngưu Xuyên, chằng qua chuyện như này hơi ảo diệu, anh lo lắng rằng Ngưu Xuyên cũng chỉ nghe lời đồn đại.
“Đúng là em chỉ nghe lời đồn, vì chỗ đó có gì em cũng không biết, tới giờ chỉ có một truyền thuyết về biện pháp đánh bại hoàng đế võ giả”.
“Chưa ai từng kiểm chứng, tin hay không, anh hãy tự cân nhắc”.
Chu Dương trầm ngâm nghĩ ngợi.
Đây là quyết định rất khó.
Không biết bao giờ giao đấu với Hứa gia, việc này cũng có rất nhiều rủi ro.
Nhưng nếu không đi, nhỡ lúc giao đấu với Hứa gia, khả năng thua rất lớn.
Nếu vậy, chi bằng mặc kệ đi một chuyến!
“Tôi muốn đi xem!”
“Được, để em chuẩn bị!”
Ngưu Xuyên trả lời, xem ra, cậu ấy đang đợi câu trả lời từ Chu Dương.
“Ừ, cậu chuẩn bị đi, tôi cũng cần xử lí một vài chuyện ở đây”.
“Tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ, trong vòng hai ngày sau ngày mai, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ lên đường”.
Chu Dương kiên định gật đầu.
Thánh Sơn chỉ là một truyền thuyết, đến Ngưu Xuyên cũng không rõ trong đó có gì.
Nhưng có thể khẳng định, nếu bên trong có cách đánh bại hoàng đế võ giả, thì đồng thời sẽ chứa đựng mối nguy hiểm lớn.
Chu Dương không biết chuyến này đi dài bao lâu, nên anh phải bố trí chu đáo mọi thứ và chuẩn bị đủ để đối phó với nguy hiểm.
Hai người bàn xong, Chu Dương không nhìn lại tài liệu trước mắt, trong đầu anh chỉ toàn chuyện Thánh Sơn và hoàng đế võ giả. Nghĩ một lát, anh quyết định xếp công việc qua một bên, đi chuẩn bị cho việc đi Thánh Sơn.
Chuyện bà Chu không cần lo lắng, vì bà ở chỗ Thẩm Bích Quân, cô sẽ chăm sóc bà nên anh rất yên tâm. Anh chỉ cần gọi thông báo cho cô một chút là được.
Còn vợ anh Tạ Linh Ngọc, Chu Dương không biết nên nói với cô như nào.
Chuyện này nếu không rõ ràng, anh sợ cô sẽ hiểu nhầm.
Anh không có ý định đưa cô đi cùng, dù sao đây không phải chuyến đi chơi, nên anh không định đưa theo người phụ nữ nào cả.
“Trước mắt tìm Hổ gia và Hứa Nguy bàn bạc, chuyện lần này chắc sẽ cần điều động nhiều tông sư võ giả hỗ trợ”.
“Ở thành phố Đông Hải để lại một nhóm tông sư võ giả để phòng ngừa nguy hiểm, sau đó dẫn theo một nhóm khác đi, đây mới là chuyện quan trọng nhất”.
Nghĩ tới đây, Chu Dương cầm điện thoại, nhưng anh còn chưa tìm ra số của Hổ gia thì Tạ Linh Ngọc gọi tới.
Chu Dương hơi do dự, sau đó bắt máy.
“Linh Ngọc”, giọng Chu Dương nặng nề.
“Chu Dương, giờ anh có rảnh không?”, giọng Tạ Linh Ngọc nghe cũng không tốt lắm, có vẻ cô đang gặp chuyện phiền lòng.
“Sao vậy Linh Ngọc?”, Chu Dương tỉnh táo lại, bỏ hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, hoàn toàn tập trung vào Linh Ngọc.
“Em muốn mời anh tới nhà một chuyến, được không?”
Tạ Linh Ngọc im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói.
———————-