Chương 642: Đều là người quen cả!
Thế nhưng, Thẩm Bích Quân là người như nào?
Không bàn đến chuyện cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị, bởi đó là chuyện riêng gia đình họ, người ngoài không can thiệp được.
Thì cô cũng là chủ tịch công ty Danh Dương, một người quyền lực rất lớn, nắm giữ khối tài sản khổng lồ, như thể là bá chủ tại thành phố Đông Hải.
Thậm chí lúc trước, bà Tạ còn thấy tin tức công ty Danh Dương mở chi nhánh tại tỉnh Tương Tây.
Như vậy thì, là một cổ đông, nắm chức chủ tịch tại Danh Dương, địa vị và thân thế của cô cũng nước dâng theo thuyền, bà Tạ lại càng thêm tôn trọng, coi như quý nhân.
Bây giờ quý nhân ấy đang ở đây, nở nụ cười với thằng Chu Dương phế vật.
Thế giới này làm sao vậy?
Bà Tạ ngây ngốc tại chỗ, nhìn Thẩm Bích Quân từ tốn bước tới chỗ Chu Dương làm bà ta kích động vô cùng.
Đầu óc trống rỗng nghĩ mãi không ra sao Thẩm Bích Quân lại biết đến loại rác rưởi kia.
Chẳng lẽ bọn họ quen nhau từ trước?
Đúng rồi, nhất định là như vậy rồi!
Bà ta chợt nhớ lại, hình như trước đây Chu Dương có làm việc tại công ty Danh Dương.
Chắc là Thẩm Bích Quân và nó biết nhau ở công ty rồi.
Nhưng Chu Dương chỉ là loại vô danh tiểu tốt, khéo cô ấy cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với nó.
Bà Tạ nghĩ tới đó thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Hai người này thực lực hay địa vị đều khập khiễng vô cùng, không thể có mối quan hệ sâu sắc thân thiết được.
Chắc Thẩm Bích Quân mỉm cười với Chu Dương cũng là vì phép lịch sự xã giao thôi.
Vì cô là một chủ tịch xinh đẹp như vậy, thân thiện với nhân viên là điều không khó hiểu.
“Chu Dương, anh…”
Thẩm Bích Quân đi về phía Chu Dương, miệng mấp máy định nói điều gì, nhưng nói còn chưa hết câu thì anh đã ngăn ngay lại.
Hôm nay Chu Dương tới đây, anh cũng chỉ là người đi tiếp khách giúp sếp. Dù bà Tạ nhìn nhận anh như nào, anh hoàn toàn không để bụng, cũng chẳng quan tâm.
Nếu xét theo thực lực và địa vị bây giờ, bà Tạ chẳng là vấn đề gì to tát với anh.
Nếu không phải vì mối quan hệ với Tạ Linh Ngọc, thì khéo lúc gặp nhau trên đường anh cũng chỉ coi bà ta là người xa lạ, chắc chắn sẽ không dừng xe nhìn nhau dù chỉ một lần.
“Không cần nói nhiều như vậy, hôm nay cô là sếp, tôi chỉ tới đây chỉ để đảm bảo cô không phải chịu thiệt thòi. Cứ coi tôi là một nhân viên bình thường, dù sao thì trong mắt bà ta tôi cũng chỉ là một đứa nhân viên quèn tại công ty Danh Dương.”
Chu Dương hờ hững cười, bình thản nói, như thể mấy lời chua ngoa hiểm độc vừa nãy của bà Tạ không ảnh hưởng chút nào tới anh.
“Được rồi.”
Thẩm Bích Quân có thể cảm nhận anh thật sự nghĩ như vậy.
Nếu anh đã quyết định thế, thì cô sẽ không vẽ rắn thêm chân, làm chuyện vô ích nữa.
Hơn nữa chính cô cũng muốn biết, bà Tạ mời mình ăn cơm rốt cuộc là vì cái gì.
Mà vừa nãy hình như bà Tạ có nói ở bên trong còn có người đang chờ họ từ lâu rồi.
Không lẽ lần này bà ta không mời mỗi mình cô?
Thẩm Bích Quân khẽ gật đầu, nhanh chóng khôi phục sắc mặt lạnh lùng rồi nhìn về phía bà Tạ.
Lần này tảng đá treo trong lòng bà ta mới được gỡ bỏ.
Có vẻ Thẩm Bích Quân là một lãnh đạo vô cùng thân thiện, thì mới chào hỏi với nhân viên tầm thường như Chu Dương, để Chu Dương cảm động mà hăng say làm việc.
“Ha ha, súc sinh cũng chỉ là súc sinh, chủ tịch công ty ở đây mà không biết đường đi nịnh bợ, đáng đời loại nhân viên quèn, suốt đời chỉ là loại rác rưởi.”
Bà Tạ thầm chửi rủa vài câu sau đó cũng không để ý đến anh nữa.
Nếu Tạ Linh Ngọc đã đưa Chu Dương tới đây, rồi còn có cả Thẩm Bích Quân, thì bà ta không tiện đuổi anh đi được.
Đã khiến Thẩm Bích Quân ấn tượng xấu về mình, mà chuyện sắp tới cũng làm không tốt nữa, thì hôm nay mất nhiều hơn được.
Bà Tạ liếc Chu Dương một cái, rồi dẫn Thẩm Bích Quân đi vào bên trong.
Chu Dương và Tạ Linh Ngọc lững thững đi đằng sau như không tồn tại, trong mắt bà Tạ bây giờ chỉ có Thẩm Bích Quân mà thôi.
“Chu Dương, em xin lỗi, không ngờ mẹ lại như vậy.”
Tạ Linh Ngọc bước nhỏ tới bên Chu Dương, cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Không cần xin lỗi đâu. Mấy chuyện này cũng đâu có lạ lẫm với anh, từ ba năm trước anh đã quen rồi.”
Chu Dương khẽ cười, anh không có ý trách Tạ Linh Ngọc, vì anh cũng quen rồi.
Ba năm đó, ngày nào Chu Dương cũng bị bà Tạ chửi cho vài câu vào mặt. Nếu có một ngày bà ta không nói những lời như vậy, khéo anh còn thấy lạ lẫm.
Suốt một quãng thời gian dài, đến Chu Dương cũng tự coi mình là một thằng phế vật.
Nếu không phải đột nhiên biết được thân phận thật sự của mình, Chu Dương bây giờ e là vẫn không thức tỉnh nổi, chìm mãi trong mớ lí trí ngu ngốc ngày xưa.
“Mà đây cũng chỉ là cách nhìn nhận của mẹ em, không phải cách đánh giá của em, trừ phi em cũng coi anh là thứ súc sinh. Linh Ngọc, em đừng nhận xét anh như vậy nhé.”
Chu Dương quay đầu lại nhìn Linh Ngọc rồi khẽ cười.
Chu Dương giờ đã vượt qua quá khứ ba năm kia, nếu bà Tạ có mắng chửi anh, anh cũng không cảm thấy mất mặt xấu hổ nữa.
Thời gian dài như vậy, chính anh cũng nhận ra.
Muốn được người khác tôn trọng, thì phải khiến thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ.
“Ừ, cảm ơn anh, Chu Dương.”
Tạ Linh Ngọc hơi bất ngờ, nhưng sau đó tâm trạng cô cũng thư thái hơn nhiều.
Chu Dương đã nói vậy, tức là anh hoàn toàn không để bụng chuyện vừa nãy.
Dù mỗi lần chứng kiến bà Tạ mắng chửi Chu Dương cô đều thấy bất lực vô cùng, nhưng Chu Dương lại nghĩ thoáng như này, thì tương lai có thể có cơ hội hòa giải.
Mọi người đi lên tầng hai khách sạn Cảnh Thái.
Lần này, bà Tạ đặt một phòng trên đó.
Lúc bọn họ đi vào thì không ít người đã có mặt trong phòng.
Căn phòng vốn đang ồn ào nhốn nháo như cái chợ, nhưng khi bà Tạ, Thẩm Bích Quân, Chu Dương và Linh Ngọc vào trong, mọi thứ lập tức trở nên im ắng hẳn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng, lúc thấy bà Tạ và Tạ Linh Ngọc thì không có biểu cảm gì.
Nhưng khi thấy Thẩm Bích Quân thì khuôn mặt họ đều vui mừng rạng rỡ, nếu không có ai ngăn e là đã có người xông lên rồi.
Đương nhiên cũng có người thấy Chu Dương.
Lúc này sắc mặt không ít người thay đổi, từ hưng phấn thích thú, trong nháy mắt trở nên khinh bỉ khó coi.
Nhưng khi Chu Dương nhìn thấy mấy người này thì anh thấy khá hứng thú.
Anh biết tất cả bọn họ, đúng hơn là đã từng quen.
Dù lúc trước qua lại với nhau, nhưng những người trong căn phòng này đều khinh bỉ Chu Dương vô cùng.
Tuy không như bà Tạ mỗi lần thấy anh đều mở miệng chửi như tát nước, song bọn họ đều nhìn anh với thái độ chế giễu miệt thị.
“Chu Dương, anh biết mấy người này à?”
Thẩm Bích Quân thấy thái độ của mọi người đều thay đổi, ngay cả Chu Dương cũng vậy, nên cô lập tức quay lại hỏi nhỏ anh.
“Đều là người quen cả, bọn họ là họ hàng thân thích của Tạ gia, trong ba năm đó tôi cũng gặp qua. Hóa ra lần này bọn họ đều tới đây, có vẻ sắp có trò hay để xem rồi.”
———————-