Mặc dù trong thời gian ngắn như thế cũng không nghĩ ra viên đá này có thể có tác dụng gì nhưng cứ tiện đem theo bên người là được, thời gian còn dài, sau này nói không chừng lại thấy được điều gì thần kỳ trong nó.
Với lại đêm đã khuya lại đang cơn buồn ngủ, Chu Dương cứ thế ngủ thiếp đi.
Còn viên đá kia vẫn nằm trong tay Chu Dương, áp sát vào ngực.
Cứ thế đêm dần khuya, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Bỗng nhiên viên đá kia phát ra tia sáng yếu ớt.
Thế nhưng tất cả những chuyện này, Chu Dương đều không hề nhìn thấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Dương cũng không hề để ý đến viên đá có gì thay đổi hay không mà bỏ nó vào túi rồi cứ thế đi ra ngoài.
Chuyện đấu giá ngày hôm qua đối với Chu Dương mà nói cũng chỉ là chuyện thoáng qua, không có quan hệ gì với những việc anh cần làm tiếp theo.
Trước đây Chu Dương từng liên lạc với Trương Thái Viêm của Trương gia, muốn ông ta làm trung gian giúp đỡ Tôn Việt cùng Trương gia phát triển ngành truyền thông tại tỉnh Tương Tây.
“Tôn tổng, chuẩn bị xong chúng ta xuất phát luôn chứ?”
Tìm thấy Tôn Việt, phát hiện ra ông ấy đã thu dọn được kha khá rồi, Chu Dương cười nói.
Lần này, anh cùng Tôn Việt đi đến Trương gia, chỉ đem theo một người là Ngưu Xuyên.
Còn những người khác, ở lại khách sạn là được rồi.
Dù sao lần này đến Trương gia, Chu Dương cũng không biết được phải mất bao nhiêu thời gian.
. . . . . .
Khi Chu Dương, Tôn Việt và Ngưu Xuyên đi đến Tương Tây, còn chưa kịp khởi hành đến Trương gia thì người của Trương gia đã ra nghênh đón.
Bọn họ nhận lệnh của Trương Thái Viêm lão gia, đứng ở đó chờ tiếp đón đám người Chu Dương.
Ngay sau đó, mấy người họ đi đến Trương gia.
So với lần trước Chu Dương đến, bây giờ Trương gia khiến Chu Dương cảm thấy bầu không khí tương đối nặng nề bí bách.
Bất kể là đoàn người tiếp đón lúc nãy hay là bảo vệ đứng ở cửa nhà Trương gia cho đến người giúp việc bên trong, dường như bọn họ đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó, cố không để bản thân suy sụp.
Ngay từ giây phút đầu Chu Dương đã nghĩ tới lời Trương Kiệt lần trước nói với mình.
Trương Viêm Thái đã tìm được người bí mật truyền tin cho Giang gia chính là con trai độc nhất của Trương Luân – Trương Đào.
Hơn nữa Trương Viêm Thái lão gia thủ đoạn cứng rắn đã trừng trị Trương Đào với Trương Luân.
Vì thế không khí đè nén căng thẳng ở Trương gia bây giờ, chỉ sợ là nỗi sợ hãi lúc đó lưu lại, còn chưa gạt bỏ được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Dương âm thầm kinh hãi.
Không biết Trương lão gia rốt cuộc đã làm gì để khiến cảnh tượng tiêu cực này tồn tại được đến bây giờ, cũng phải hơn nửa tháng rồi đấy?
Chẳng lẽ đến bây giờ Trương gia còn chưa dịu đi chút nào?
Chu Dương, Tôn Việt, Ngưu Xuyên ba người nhanh chóng gặp Trương Thái Viêm tại sân sau của Trương gia.
Khoảng khắc nhìn thấy ông ta, lông mày Chu Dương liền cau lại.
So với lần trước gặp Trương lão gia, bây giờ có thể nhìn ra Trương Thái Viêm tiều tụy hơn rất nhiều, hơn nữa tóc bạc trên đầu càng nhiều hơn.
Trước đây, trên đầu Trương lão gia cũng có tóc bạc nhưng rất ít, hình như chỉ có vài sợi.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy một mảng trắng bạc như tuyết.
Điều này khiến Chu Dương kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn này Trương gia đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như chỉ giống những lời Trương Kiệt lúc đó nói với mình thì Chu Dương tuyệt đối sẽ không tin.
Bởi vì nếu chỉ đến mức độ như thế thì không thể nào có thể khiến Trương lão gia biến thành bộ dạng như lúc này.
Đây rõ ràng là dấu hiệu sức lực tiều tụy, hơn nữa nhìn bộ dạng này thì tâm trạng của ông ta cũng cực kỳ tệ.
Trên làn da mỏng, bọng mắt cũng nhăn nheo cụp xuống, hai mắt không có tinh thần.
So với Trương lão gia tinh thần phấn chấn lúc trước, dường như là hai người khác nhau.
“Trương lão gia, ông . . .”
Chu Dương vội vàng tiến lên vài bước, dìu Trương lão gia.
Đến cả khi lên tiếng, giọng nói Chu Dương cũng hơi run rẩy.
Tuy rằng, trước đây anh với Trương lão gia có những tranh luận và bất đồng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt, hai bên đều đã giải quyết hết các mâu thuẫn.
Trừ những chuyện này, Trương Viêm Thái dù sao cũng là ông nội Trương Kiệt, đối với Chu Dương mà nói, cũng xem là bề trên.
Theo lý mà nói, Chu Dương nên giữ thái độ tôn trọng và kính cẩn với Trương Viêm Thái
Bản thân Chu Dương cũng thực sự đã đối đãi như thế với ông ta.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Trương lão gia biến thành bộ dạng như bây giờ, dù Chu Dương có kiên cường đến mấy, cũng cảm thấy đau lòng.
Nhân sinh vô thường, anh không ngờ, bản thân sẽ tận mắt nhìn thấy bậc trưởng bối trong thời gian ngắn mà già đi nhiều như thế.
Giống như trước đây Trương Lão Viêm đã bị thời gian giam giữ.
Nhưng trên thực tế, thời gian lại qua đi rất lâu rồi.
Mà bây giờ, thời gian giam cầm Trương Viêm Thái lão gia đã biến mất, dòng chảy thời gian của thế giới bên ngoài lại không có thay đổi gì, một ông cụ bị giam cầm đột nhiên bị giải thoát ra đối mặt với dòng thời gian bên ngoài, di chứng sau khi bị thời gian giam cầm bỗng nhiên toàn bộ đều bộc phát trở lại.
“Ha ha, không sao, người già là thế, không việc gì phải kinh ngạc, ngồi đi!”
Nhưng Trương Viêm Thái hình như rất lạc quan, đối mặt với những biến đổi của bản thân không cảm thấy cảm giác bi quan gì, ngược lại còn nghĩ rất thoáng.
Đến lúc này, Chu Dương mới chú ý tới, bên cạnh Trương lão gia có một ông cụ hầu hạ.
Mà ông cụ này anh chưa từng gặp bao giờ.
Người Trương gia nhiều như vậy, một hai người anh chưa từng gặp cũng là bình thường.
Nhưng trước đây Trương Kiệt hình như chưa bao giờ nhắc đến bên cạnh Trương lão gia có ông cụ nào hầu hạ.
Vì thế, Chu Dương nhìn ông cụ này thêm mấy lần, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hơi thở của người này quá ổn định.
Trông có vẻ đã tầm sáu mươi, bảy mươi tuổi, tuy rằng so với Trương lão gia vẫn là nhỏ tuổi hơn, nhưng người đã đến lúc già, bình thường hởi thở sẽ có chút hỗn loạn, không ổn định giống như vậy, ông cụ này giống như một trung niên khỏe mạnh.
Chu Dương vội vàng nhìn về phía Ngưu Xuyên, bởi vì anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng,
Có thể ông cụ này là võ giả.
Ngay lúc Chu Dương nhìn về Ngưu Xuyên, Ngưu Xuyên cũng nhìn về Chu Dương, bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Chu Dương thì nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này, không chỉ có Chu Dương mà ngay cả sắc mặt của Ngưu Xuyên dường như cũng nặng nề hơn.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ có thể bắt gặp một võ giả ở trong nhà Trương gia, ngay bên cạnh Trương lão gia.
Phải biết rằng, Ngưu xuyên vì sao có thể lợi hại như vậy, bất kể là gặp phải người nào hay vệ sĩ nào đều có thể xử lý nhanh gọn như thế.
Chính là vì Ngưu Xuyên là một võ giả.
Tuy nhiên, dựa vào cách nói của Ngưu Xuyên về bản thân, cậu ấy cũng chưa phải là một võ giả chân chính.
Võ giả chân chính, rèn luyện gân cốt da thịt, tố chất thân thể vô cùng tốt, một khi khí lực trên tay phát ra, có thể đạt đến nghìn cân.
Mà Ngưu Xuyên chưa chạm đến trình độ của võ giả, trên thực tế vẫn có một khoảng cách nhất định với võ giả chân chính.
Ngưu xuyên từng nói, nếu cậu ấy gặp phải võ giả chân chính, cơ bản là chống đỡ không được mấy chiêu mà bại trận ngay.
Mà bây giờ đứng bên cạnh Trương Viêm Thái lại là một võ giả, rất có khả năng là võ giả chân chính.
Có điều Chu Dương nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tuy rằng không biết rằng bên cạnh Trương Viêm Thái tại sao lại có một võ giả, nhưng lần này anh đến Trương gia, cũng không phải là để bới lông tìm vết, mà đang tìm kiếm sự hợp tác.
“Trương lão gia, lần này tới, tôi muốn giới thiệu với ông một người, vị này là Tôn Việt, quản lí hiệp hội ngành truyền thông Đông Hải và cũng là tổng biên tập của công ty truyền thông lớn nhất Đông Hải”.
Không nói vòng vo, Chu Dương trực tiếp giới thiệu một lượt về Tôn Việt.
Lý lịch thân thế Tôn Việt cực kỳ phong phú, là một nhân tài ở ngành truyền thông ở Đông Hải, thực sự là một lão luyện trong ngành.
Bây giờ đến tỉnh Tương Tây, nếu cho ông ấy không gian phát triển thì tuyệt đối không hề kèm ở Đông Hải.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Tôn Việt vẫn còn trẻ, mới hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, sức lực dồi dào, có nhiều thời gian và tinh lực để làm việc.
———————–