Chương 416: Thẩm Bích Quân chất vấn!
Sau khi Chu Dương và Giang Yến nói lời tạm biệt, dẫn đầu rời khỏi quán cafe Zero.
Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên im lặng đi theo sau anh.
Tuy nhiên, không giống Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên, Thẩm Bích Quân nhìn vào bóng lưng của Chu Dương, dáng vẻ cực kỳ giận dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng vung vẫy trên bóng lưng của Chu Dương.
Tư thế muốn đánh chết cái đồ lăng nhăng như anh.
Có điều Chu Dương trái lại không chút để ý, cho dù nhiều lần quay đầu lại đều nhìn thấy một nắm tay vung vẫy trước mặt, anh chỉ khẽ mỉm cười.
Dẫu sao anh biết rõ Thẩm Bích Quân, biết đây chỉ là một cách để cô ấy trút ra cảm xúc không vui trong lòng, không hề thực sự làm gì quá giới hạn với anh.
Sau khi mấy người trở về khách sạn, Thẩm Bích Quân trực tiếp kéo Tạ Linh Ngọc, để Ngưu Xuyên ở ngoài cửa, sau đó hai người phụ nữ bọn họ chặn Chu Dương trong phòng, dáng vẻ như tuyên chiến không đạt được mục đích quyết không từ bỏ.
Tuy nhiên, dáng vẻ không đạt được mục đích quyết không từ bỏ chỉ có mình Thẩm Bích Quân. Tạ Linh Ngọc vẫn là dáng vẻ không để ý, lông mày cô thỉnh thoảng khẽ rung cho thấy trong lòng cô cũng không bình tĩnh.
Suy cho cùng, Chu Dương cũng là chồng của cô, hôm nay cùng Giang Yến trò chuyện vui vẻ như thế. Dù ít hay nhiều, trong lòng Tạ Linh Ngọc cũng có một cảm giác kỳ lạ.
Giống như chiếc bánh chắc chắn thuộc về mình, bây giờ lại bị một con chuột nhỏ nhớ nhung đến.
“Chu Dương, tốt nhất là anh nên thành thật nói rõ. Có phải anh đã thích tiểu hồ ly tinh đó không? Nếu không tại sao có thể trò chuyện vui vẻ với cô ấy như vậy? Với lại, trước đây anh còn nói từng gặp vài lần, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Bích Quân ấn vào vai Chu Dương đang ngồi trên ghế sofa, cô ấy kéo Tạ Linh Ngọc cùng ngồi đối diện Chu Dương.
Thẩm Bích Quân trong chớp mắt dường như hóa thân thành một điều tra viên, tư thế giống như bắt buộc phải thẩm vấn rõ ràng Chu Dương. Kết hợp thêm dáng điệu dễ thương làm ra vẻ hung dữ của cô ấy, khiến trong lòng Chu Dương cảm thấy hơi buồn cười.
Mặc dù giữa anh và Giang Yến hoàn toàn không có gì, nhưng Thẩm Bích Quân đã thích đoán như thế, vậy thì anh dứt khoát cùng chơi với Thẩm Bích Quân.
Dù sao bây giờ việc lớn đang tiến triển vững vàng, anh cũng không có việc gì phải đặc biệt chú ý.
“Không cho phép nói Giang Yến là tiểu hồ ly tinh, cô ấy là người đại diện hình ảnh của cửa hàng trụ sở chính.”
“Với lại, quả thực tôi từng gặp cô ấy ba lần.”
Chu Dương mặt không vui nói, giọng điệu nghiêm túc, giống như rất không hài lòng với Thẩm Bích Quân.
Bỗng chốc, thực sự khiến Thẩm Bích Quân bùng nổ cơn giận.
Giỏi cho Chu Dương anh, vậy mà trước mặt vợ mình, công khai bảo vệ tiểu hồ ly tinh đó.
Hơn nữa, còn từng gặp cô ấy ba lần!
Đợi chút……
Ba lần?
Thẩm Bích Quân khẽ lên tiếng, trong lòng nhanh chóng hồi tưởng.
Trong bữa tiệc tại Giang gia là một lần. Hôm nay là một lần.
Trong ấn tượng của Thẩm Bích Quân, Chu Dương và Giang Yến rõ ràng chỉ từng gặp hai lần.
Nhưng Chu Dương lại nói là ba lần.
Điều này cho thấy còn một lần nữa, cô hoàn toàn không biết?
“Ba lần?”
Giọng nói của Thẩm Bích Quân đột nhiên chói tai, lông mày nhíu chặt, nhìn Chu Dương, trong lòng cực kì không vui.
“Linh Ngọc, cô nghe xem, đây còn là lời nói của người không? Anh ấy lại có thể dấu diếm cô, vụng trộm gặp mặt tiểu hồ ly tinh đó, đây chứng cứ rành rành!”
Thẩm Bích Quân vô cùng tức giận, kéo chặt cánh tay của Tạ Linh Ngọc, không ngừng tố cáo.
Dẫu sao cô ấy chỉ là cấp trên của Chu Dương. Cô ấy không có quyền hỏi về những vấn đề riêng tư như vậy.
Nhưng bây giờ Tạ Linh Ngọc ở bên cạnh, là vợ chân chính của Chu Dương, đương nhiên có quyền đặt câu hỏi về mọi thứ của Chu Dương.
“Anh có thể giữ im lặng, nhưng mỗi câu anh nói sẽ trở thành bằng chứng cho Linh Ngọc trừng phạt anh!”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói, cổ vũ ủng hộ Tạ Linh Ngọc.
Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, lại nhìn Tạ Linh Ngọc, chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh không ngờ Thẩm Bích Quân lại có thể giở mánh khóe này.
Đây rốt cuộc là học từ ai vậy?
“Được rồi, tôi nói thật, thực ra, sau khi lần trước trở về từ bữa tiệc của Giang gia, tôi đã đi ra ngoài một lúc, hai người có còn nhớ không?”
Chu Dương bất lực giơ tay lên như đầu hàng, nói ra chuyện lần thứ hai gặp Giang Yến.
Dẫu sao đây cũng không phải là bí mật gì, với lại anh hoàn toàn không có ý định che giấu.
Chẳng qua cảm thấy không cần thiết, cho nên không nói ra mà thôi.
Nhưng vì bây giờ Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân đều có ý muốn biết, vậy thì Chu Dương tất nhiên sẽ không tiếp tục che giấu.
“…Mọi chuyện chính là như vậy, không chút giấu giếm. Thực ra, trước ngày hôm nay, tôi cũng không điều tra người mà Trương Tâm Di nói là Giang Yến, chỉ là trong lòng có chút suy đoán mà thôi.”
Chu Dương buông lỏng tay, khẽ cười nói.
Nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn vô tư của Chu Dương, Thẩm Bích Quân rơi vào im lặng.
Đây đều là sự thật?
Hay là Chu Dương có lòng cố tình bịa đặt để lừa dối họ?
Thế nhưng chuyện như vậy hoàn toàn không phải là bí mật gì, chưa kể đến Thẩm Bích Quân có thể sử dụng nhiều nguồn lực khác.
Cho dù là tùy ý liên lạc với một số tay anh chị địa phương, sợ rằng đều có thể điều tra rõ ràng.
Có điều cho dù là như vậy. Thẩm Bích Quân vừa nghĩ đến việc hôm nay Chu Dương gặp Giang Yến, trong lòng vô cùng không vui.
Cô đã không vui, chỉ muốn nổi giận với Chu Dương, chuyển hướng sự chú ý.
…….
Ở phía bên kia, sau khi Chu Dương rời đi, Giang Yến vẫn còn trong quán cafe, không rời khỏi.
Sau vài phút, xác nhận Chu Dương đã thực sự rời đi. Đột nhiên, một cô gái từ từ bước lên tầng hai, đi thẳng đến trước mặt Giang Yến, cười mỉm ngồi xuống, chống cằm nhìn Giang Yến, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
“Sao vậy? Cậu ta là người đàn ông mà em thương nhớ sao?”
Cô gái mỉm cười trêu chọc, như thể rất quen thân với Giang Yến, nói chuyện cũng không hề kiêng nể.
“Chị đừng nói bậy, anh ấy chỉ là một người bạn gần đây em quen mà thôi.”
Giang Yến lắc đầu, bình thản nói.
Chỉ là trong đôi mắt đẹp ấy, lại lóe lên một tia mơ hồ.
“Ha ha, Tiểu Yến, khi em nói dối, vẫn thật dễ thương. Em trở lại Trường Sa cũng đã một thời gian, luôn không rời khỏi Giang gia. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người được gọi là bạn. Chị thì tin, nhưng bản thân em có tin vào chính mình không?”
Cô gái này dường như đã sớm đoán trước phản ứng của Giang Yến, khẽ lắc đầu, tiếp tục trêu chọc.
Giống như trêu chọc Giang Yến là niềm vui của cô ấy.
Giang Yến cũng không phản kháng lại lời của cô gái, chỉ im lặng lắng nghe.
“Nói đi, khi nào em có thể dẫn chị đi gặp cậu ta?”
Cô ấy thấy Giang Yến im lặng, mỉm cười dựa vào ghế, chân bắt chéo, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng thục nữ, dù sao chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Hơn nữa, đây là quán cafe Zero, cả tầng hai chỉ có hai người bọn họ, cũng sẽ không bị người thứ ba nhìn thấy.
Cô ấy căn bản không sợ những điều này.
Cho dù người thứ ba nhìn thấy, đối phương sợ là cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy, sau đó lập tức nhận tội rời đi. Sau khi sự việc xảy ra, cũng hoàn toàn không dám đề cập đến việc hôm nay nhìn thấy.
“Chị Linh, chị đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu! Hơn nữa, anh ấy đã kết hôn, có vợ rồi!”
Giang Yến nhìn cô gái đối diện, thản nhiên nói.
Giang Yến muốn cố sức làm giọng điệu mình bình tĩnh, không thể nhìn ra điều gì.
Nhưng càng như thế, hơi thở trong lời nói của cô ấy càng không ổn định. Thậm chí có thể khiến mọi người cảm thấy rằng tâm trạng lúc này của cô ấy cũng rất không tốt.
———————–