Nhìn từ màn hình giám sát, Thẩm Bích Quân có vẻ không hẳn là không tình nguyện, xem ra không phải bị Thường Hạo bắt đi.
Suốt chuyến đi, Thẩm Bích Quân chỉ cau mày, hai tay khoanh lại nghi ngờ, nhưng vẫn chủ động theo sau Thường Hạo rồi lên xe.
"Chỗ này có vấn đề gì không?"
Trần Thế Hào cau mày nhìn Chu Dương hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn, đi theo chiếc xe này xem cuối cùng nó dừng ở đâu".
Chu Dương tập trung quan sát video, tại mỗi chỗ quẹo xe lại đổi góc nhìn một lần, theo dõi toàn bộ hành trình của Thường Hạo.
Càng theo dõi anh càng thấy không đúng, vì Thường Hạo lái xe ra phía ngoại ô!
Quả nhiên hắn ta chạy theo hướng ngoại ô, sau khi ra khỏinội thành, xe của Thường Hạo đã hoàn toàn nằm ngoài tầm giám sát, ngay cả Trần Thế Hào lúc này cũng bất lực.
"Cần tôi giúp nữa không?"
Trần Thế Hào hỏi nhỏ.
Ông nhận ra Chu Dương giờ đang cuống cuồng lên.
Nhưng ông không biết chuyện gì xảy ra, cũng thấy không tiện hỏi, có lẽ vì đây là
truyện Chu Dương không muốn trao đổi.
"Không cần, ông Trần, có tòa nhà đặc biệt nào ở ngoại ô phía đông không?”, Chu Dương suy nghĩ một chút, từ chối sự giúp đỡ của Trần Thế Hào: "Lúc này sức một người không giúp được, ta phải dùng sức nhiều người!"
"Chỗ đó giờ hoang tàn, có một nhà máy bỏ hoang ở đó, trừ cái này ra thì không còn gì đặc biệt nữa".
Trần Thế Hào trầm ngâm rồi trả lời.
Chu Dương gật đầu, sắc mặt u ám, gọi điện cho Hổ gia.
Dù có phải đào sâu ba thước, anh nhất định phải lôi bằng được Thường Hạo ra!
Không cần tông sư võ giả, chỉ cần mấy tên côn đồ bình thường là được, nhưng nhất định phải đông, vì anh cần tiết kiệm thời gian và hiệu quả.
Hổ gia nghe được tin thì lập tức điều một trăm anh em đi giúp Chu Dương, đến khu ngoại ô phía Đông tìm Thẩm Bích Quân!
Không phải tông sư võ giả, nên việc tìm côn đồ thông thường với Hổ gia là chuyện đơn giản.
"Tôi chờ tin tốt từ ông!"
Chu Dương trả lời rồi cúp máy, tự mình lái xe đến ngoại ô.
Lúc này, đúng là Thường Hạo và Thẩm Bích Quân đang ở trong công xưởng bỏ hoang ở khu ngoại ô.
Khu nhà máy này rất rộng, ước chừng đến mấy chục ngàn mét vuông, mà chỗ bọn họ đứng chỉ là một căn phòng bé trong đó.
Thường Hạo biết sớm muộn sẽ bị lộ tung tích, nhưng chỉ cần ở trong này, hắn tin mình sẽ an toàn.
Bởi vì khu nhà máy lớn như vậy, giống hệt mê cũng, dù có ai phát hiện hắn ở đây, có đến mười người thì trong một ngày không thể tìm được căn phòng hắn đang đứng.
Nên giờ hắn cả gan yên tâm, đồng thời vô cùng tức giận.
Vì tới giờ, Thẩm Bích Quân vẫn không nói gì.
"Tên Chu Dương đó có gì tốt? Hắn chỉ là một thằng phế vật tốt nghiệp trường đại học hạng ba, thậm chí còn là thằng ở rể, tại sao cô lại mở lòng với hắn, chứ không phải tôi!"
Thường Hạo tuyệt vọng gào thét.
Hắn đã hỏi vấn đề này suốt mười phút rồi, nhưng Bích Quân chỉ nhìn hắn với ánh mắt thương hại chứ không trả lời hắn.
"Sao không trả lời tôi?", Thường Hạo nhìn Thẩm Bích Quân chằm chằm, rồi chạy lại túm lấy cổ áo cô: "Trước đây cô có thích tôi không?"
"Một tay cô tiến cử tôi, đưa tôi lên thành vị trí phó chủ tịch, nếu không thích tôi thì sao cô đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Tôi không thích anh, chỉ là thấy anh có tiềm lực cống hiến cho công ty, nên mới đưa anh lên làm phó chủ tịch".
Cuối cùng Thẩm Bích Quân cũng trả lời, nhưng trong giọng nói có chút thất vọng: "Đáng tiếc, anh lại khiến tôi thất vọng".
"Anh không chỉ không hoàn thành tốt trách nhiệm phó chủ tịch, thậm chí còn bắt cóc tôi, Thường Hạo, con đường anh đi ngày càng rẽ sai hướng rồi".
Thẩm Bích Quân lắc đầu nói.
Cô không ngờ Thường Hạo sẽ bắt cóc cô đi, dù sao hắn cũng từng tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng với trình độ học vấn cao.
Lúc hắn tới công ty tìm cô, bảo là muốn đưa cô đi gặp một người quan trọng để bàn về sản phẩm chủ lực thứ ba của công ty Danh Dương.
Thẩm Bích Quân nhớ không rõ lắm, nhưng Thường Hạo nói nếu cô từ chối, thì người đó sẽ gây phiền toái cho Chu Dương, tự lấy hết sản phẩm chủ lực lần này của công ty đi.
Bị ép buộc, không còn cách nào khác, cô đành phải lên xe.
Có thể trên xe Thường Hạo đánh thuốc mê cô, nên không lâu sau khi lên xe cô bị mất đi ý thức, lúc tỉnh đã thấy đang ở đây rồi.
"Thường Hạo, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Dù không còn ở công ty Danh Dương, nhưng anh vẫn là người tài năng, tiền đồ rộng mở".
"Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu anh, không để anh vào tù".
Thẩm Bích Quân nói tiếp.
"Ha ha, đúng là cô quan tâm tôi", Thường Hạo cười khẩy.
"Quan tâm như vậy, sao cô chọn Chu Dương?"
“Giờ tôi đây liên quan gì đến cô, muốn cho tôi ngồi tù à? Được, hôm nay xem ra cô không muốn trả lời câu hỏi của tôi đúng không?"
"Trong lòng cô, tôi hoàn toàn không quan trọng bằng Chu Dương. Được lắm, cứ để tôi ngồi tù đi, nhưng không chỉ vì tội danh bắt cóc, mà là tội danh cưỡng hiếp nữa!"
Nói xong, ánh mắt tham lam của Thường Hạo quét qua người Thẩm Bích Quân từ trên xuống dưới.
Hôm nay hắn bắt cóc cô, vốn cũng không định làm gì cô cả.
Nhưng khi hắn nghe tin Chu Dương muốn xúc tiến sản phẩm chủ lực thứ ba, nên trong lòng có chút không cam chịu.
Ma xui quỷ khiến làm hắn bắt cóc Thẩm Bích Quân đến đây, mục đích chủ yếu là muốn cô thừa nhận việc đuổi hắn đi chỉ là bất đắc dĩ.
Vì địa vị Chu Dương trong công ty quan trọng, giúp công ty kiếm được quá nhiều tiền, chứ không phải vì trong lòng cô, anh là người quan trọng hơn hắn.
Từ trước tới nay, Thường Hạo luôn thấy Thẩm Bích Quân có ý gì với mình.
Nên dù bị đuổi, ý nghĩ đó của hắn cũng không đổi.
Nhưng sau khi bắt cóc Thẩm Bích Quân đến đây, hắn mới hoàn toàn nhận ra, cô chẳng có một chút tình ý nào với hắn.
Đưa hắn lên hoàn toàn vì lợi ích công ty!
Đuổi hắn đi hoàn toàn vì Chu Dương!
Dù Chu Dương chỉ là một tên nhân viên nhãi nhép, nhưng người Thẩm Bích Quân thích là anh!
Điều này khiến hắn suy sụp, không tài nào chấp nhận nổi.
Nhưng hắn không thể thay đổi được gì, bất lực trước cơn giận dữ của bản thân đến mức bí quá hóa liều.
Dù sao hắn chẳng còn gì, nên không cần bận tâm nữa.
Ngồi tù thì sao? Chỉ cần trước khi ngồi tù được ‘hưởng thụ’ Thẩm Bích Quân, vậy cũng đáng!
Hoặc là, cưỡng hiếp cô xong, khéo Thẩm Bích Quân thấy kĩ năng hắn điêu luyện lại đem lòng yêu hắn?
Trong lòng Thường Hạo thầm toan tính.