Chương 484: Bác cả muốn trở lại
“Gia chủ, ý ông là, ông ấy muốn trở lại sao?”
Giang Trực Phong khuôn mặt mừng rỡ, nhìn Giang Phàm Lưu với ánh mắt vô cùng trông đợi.
Toàn bộ Giang gia, có khi đa phần mọi người đều quên đi sự tồn tại của bác cả.
Nhưng Giang Trực Phong thì không thể nào quên.
Vừa nghĩ tới thân phận và địa vị của người ấy, Giang Trực Phong trong lòng kích động phấn khích mãi không thôi.
Với toàn bộ Giang gia mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, địa vị của người đó chắc chắn là cao nhất.
Nếu như đúng là người đó muốn quay trở lại, vậy thì cục diện của Giang gia ở tỉnh Tương Tây có lẽ sẽ xảy ra sự thay đổi không nhỏ.
So với chuyện này, chuyện của Giang Yến lại không quan trọng đến như vậy.
Nếu giữa Giang Yến và công ty Danh Dương có vấn đề gì, thì cũng không ảnh hưởng đến Giang gia, hơn nữa Chu Dương cũng sẽ không thể lợi dụng Giang Yến bày mưu tính kế.
Sự chất vấn mà ba gia tộc còn lại đặt ra trước sự tồn tại của Giang gia, thì trước sự xuất hiện của người này, cũng trở thành nhỏ nhặt không đáng kể.
“Ông bảy, ông đang nói cái gì vậy? Người kia là ai?”
“Đúng vậy, tại sao chúng ta lại không biết đến sự tồn tại của bác cả?”
“Đúng thế, gia chủ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Người đó với Giang Bắc có mối quan hệ như nào? Bây giờ chúng ta thảo luận về chuyện của Giang Yến, xin gia chủ nhanh chóng quyết định đi!”
…
Nhưng những người Giang gia khác, bọn họ đều hết sức nghi ngờ những lời Giang Phàm Lưu và Giang Trực Phong vừa nói, căn bản là vì bọn họ không biết hai người họ nói cái gì.
“Đủ rồi, chuyện này để cho gia chủ quyết định, mọi người đừng có làm loạn lên!”
Giang Trực Phong lạnh lùng quát, cặp mắt vốn đang đục ngầu, vào giờ phút này lại trở nên vô cùng sắc bén, như thể lưỡi dao đâm vào phía mấy người đang phát ngôn bừa bãi.
Nhất thời, toàn sảnh đều im lặng.
Tất cả mọi người đều bị Giang Trực Phòng trừng mắt nên không ai dám nói lời nào.
Giang Hành Quảng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trở nên nóng giận.
Cảnh tượng ông ta hi vọng không hề xuất hiện, thậm chí, bây giờ mọi người không ai đề cập đến chuyện của Giang Yến.
Sao chấp nhận được chứ?
Nếu cứ thế này, thì địa vị của ông ta làm sao tăng lên được?
Giang Hành Quảng cũng không đoái hoài gì, vội vàng nhìn về phía Giang Phàm Lưu lớn giọng nói:
“Bố, việc cấp bách trước mắt, chính là phải xử lý chuyện Giang Yến một cách gọn gàng sạch sẽ. Nếu không, bị những người khác cầm được đằng chuôi, thì đó là chuyện không hề tốt với Giang gia chúng ta.”
“Huống chi, toàn bộ tỉnh Tương Tây đều biết, giữa Chu Dương và Giang gia chúng ta có thù oán sâu nặng, bây giờ Giang Yến lại trở thành đại sứ hình ảnh cho công ty Danh Dương của Chu Dương.”
“Người ngoài đánh giá thế nào Giang Yến cũng mặc kể, phản ứng thế nào nó cũng không quan tâm, thế nhưng họ sẽ nhìn nhận Giang gia chúng ta ra sao? Tất cả uy tín trước đây của Giang gia, bây giờ đều bi đe dọa rồi.”
Giang Hành Quảng giọng điệu thành khẩn, khóc lóc kể lể.
Ông ta tự cho rằng mình nói rất đầy đủ cảm xúc, biểu hiện cũng rất linh hoạt.
Có thể thể hiện rõ ràng tình cảm và sự trung thành với Giang gia.
Giang Hành Quảng cảm thấy, biểu hiện này của ông ta, có thể nói là trọn vẹn hoàn mỹ.
Mọi người dù phản ứng cũng không quá quan tâm, nhưng chắc cũng sẽ có cái nhìn khác về ông ta.
Điều quan trọng nhất là, gia chủ Giang Phàm Lưu nhất định sẽ quan sát kĩ ông ta, sẽ chú ý hơn vào ông ta, bù đắp lại cho sự thiếu quan tâm ngày trước.
Thậm chí, để cho ông ta toàn quyền xử lí chuyện của Giang Yến, sau đó nhân cơ hội này để địa vị được nâng cao.
Tận tâm hết lòng như này, dù có sơ suất gì chắc cũng không sao.
Thế nhưng, màn biểu diễn của Giang Hành Quảng hơi quá đà, hai mắt ông ta nhắm nghiền, bộ dạng khóc lóc kể lể, khiến ông ta không nhìn được phản ứng từ mọi người xung quanh.
“Hả? Tại sao không có tiếng hoan hô? Tại sao lại khác tưởng tượng của mình như vậy? Tiếng mọi người xúc động và khen ngợi đâu rồi?”
Giang Hành Quảng nghi ngờ, he hé mở mắt, cẩn thận nhìn mọi người xung quanh.
Một giây tiếp theo, cả người Giang Hành Quảng kinh hãi đến cứng đơ giống như là bị điện giật, đứng ngây người tại chỗ, trợn tròn hai mắt, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt không tin nổi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta, bất kể là người có quan hệ tốt xấu gì với ông ta và cả một vài thành viên cốt cán của Giang gia.
Giang Hành Nguyên, Giang Hành Phương, Giang Trực Phong, toàn bộ đều nhìn ông ta với sự bất ngờ.
Thấy cảnh tượng này, Giang Hành Quảng mơ hồ không hiểu.
Đây là loại tình huống gì?
Mọi người không phải nên vui mừng hoan hô vì ông ta sao?
Mọi người không phải nên tán dương tấm lòng lo nghĩ cho Giang gia của ông ta sao?
Tại sao đều nhìn ông ta với ánh mắt như vậy, không hề có chút phản ứng nào cả?
“Được rồi, Hành Nguyên, cháu không cần nói thêm nữa.”
Giang Trực Phong thấy cảnh này, trong lòng thầm thở dài, sau đó trầm giọng nói.
Trước đây thái độ ông ta dành cho Giang Hành Quảng cũng không tệ, ở trong gia tộc không tranh không đoạt, biểu hiện vô cùng bình thường.
Nhưng lại không ngờ được rằng, trong trường hợp như hôm nay, ông ta lại nói ra những lời như vậy.
Chẳng lẽ ông ta nghe mà không hiểu ý của gia chủ ư?
Giang Trực Phong đã sớm suy nghĩ, Giang Hành Quảng này rốt cục có phải con trai ruột của Giang Phàm Lưu không, tại sao lại không hiểu được bố mình suy nghĩ gì?
Tất cả mọi người đều muốn gia chủ quyết định. Nếu như gia chủ thật sự muốn đưa ra quyết định, thì đã sớm quyết định rồi.
Giang Phàm Lưu đã nói với Giang Hành Phương vài điều mà không ai giải thích được.
Thế nên lúc này, ai cũng nên biết, Giang Phàm Lưu không muốn bàn chuyện Giang Yến bây giờ.
Thậm chí, Giang Phàm Lưu còn không quan tâm đến chuyện của Giang Yến.
Bây giờ, mọi người ai cũng hiểu cả, nhưng tại sao mỗi Giang Hành Quảng vẫn chưa hiểu ra, mà vẫn dây dưa chuyện Giang Yến.
“Tại sao chứ? Ông bảy? Chẳng lẽ mọi người không nghĩ đến cách xử lí chuyện này sao? Chẳng lẽ mọi người muốn Giang gia chúng ta trở thành trò cười trong mắt người ngoài à?”
Giang Hành Quảng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy sự tốt bụng, sự nhiệt huyết của mình lại bị Giang Trực Phong nói như vậy, nên không tài nào chịu nổi.
“Được rồi, không cãi vã nữa, chuyện của Giang Yến, Hành Nguyên đi xử lí. Hành Quảng, những lời con nói có lý, nhưng chuyện này không quan trọng đến vậy.”
Nhìn thấy Giang Hành Quảng và Giang Trực Phong sắp cãi nhau đến nơi, sắc mặt Giang Phàm Lưu hơi khó coi, lạnh lùng quát một câu, khiến cho mọi lời Giang Hành Quảng định nói đều bị nghẹn lại.
Giang Hành Quảng sững sờ nhìn bố mình, ông ta vẫn không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bố chỉ nói với Giang Hành Phương cuối năm bác cả sẽ quay về, giúp tên Giang Bắc phế vật kia chữa bệnh.
Ông ta có bác cả từ khi nào vậy?
Khuôn mặt Giang Hành Quảng đờ đẫn, trong lòng thì lại tức giận không thôi.
Hình như mọi người sau khi nghe được những lời Giang Phàm Lưu nói cũng trở nên im lặng hơn.
Nhất là ông bảy Giang Trực Phong, như thể biến thành một người khác, trong nháy mắt đã tràn đầy sinh lực, thậm chí còn chủ động để yên chuyện Giang Yến.
Thế giới này rốt cuộc là thế nào?
Giang gia này rốt cuộc là ra sao?
“Khoảng thời gian gần đây, tỉnh Tương Tây xảy ra không ít chuyện, không ít người và các gia tộc bị liên lụy, hiện giờ sắp đến cuối năm, tôi hy vọng Giang gia không phát sinh thêm vấn đề nào nữa.”
Giang Phàm Lưu thanh âm trầm ấm, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người.
Những người này đều là cốt cán của Giang gia, bất kì ai trong bọn họ gây ra chuyện gì, đều có thể bị người ngoài cho rằng đó là chủ ý của Giang gia.
Thế nên, những người này, Giang Phàm Lưu đều phải cẩn thận quan sát rõ.
Đặc biệt là bây giờ, sắp đến cuối năm, hơn nữa một người anh em của ông ta cũng định cuối năm quay về Giang gia.
Khoảng thời gian này, không được để xảy ra vấn đề gì.
Đây là ranh giới cuối cùng của Giang Phàm Lưu.
Nếu như có người dám phá vỡ ranh giới này, vậy thì Giang Phàm Lưu sẽ để cho đối phương biết rõ, Giang gia này rốt cuộc là ai làm chủ!
———————–